CỬA ĐỊA NGỤC - Trang 45

hoạch của họ. Họ biết chắc ông ấy đã chết. Ông hiện đang thọc tay vào một
việc không liên hệ gì với ông. Tôi được chỉ thị đến nói với ông rằng đây là
thông điệp cuối cùng bằng lời lẽ. Lần tới sẽ không được êm đẹp như hôm
nay. Chúng tôi không muốn gây thương tổn cho ông. Vì vậy ông nên bỏ rơi
tất cả.
Tôi cố làm mặt tỉnh:
- Cảm ơn ông.
Y đứng dậy và bước ra cửa, cất khẩu súng vào trong túi áo mưa.
- Ông hãy ngồi yên trong mười phút sau khi tôi đi. Đừng nên dùng điện
thoại.
Nói đoạn y đóng cửa lại.
Tôi không phải là người thích bảo sao làm vậy. Tôi vẫn giữ bản chất sắt đá
của miền Ái Nhĩ Lan. Nhưng tôi cũng là một kẻ đã từng trông thấy khả
năng tàn phá của một khẩu súng lục 45 lúc bắn thật gần vào bong, và tôi đã
tập thói quen cố nhớ lại cnh tượng này mỗi khi tôi đon trước một khẩu loại
đó. Tôi chờ đủ mười phút bắt buộc và thêm một chút nữa rồi mới nhấc máy
điện thoại lên và quay số văn phòng Dillingham. Tôi ngạc nhiên khi biết
ông ta hãy còn ở đó. Ông ta đích thân trả lời điện thoại.
Tôi nói ngay:
- Dillingham, tôi không tranh luận với một khẩu 45, nhưng tôi sẵn sàng đến
tranh luận với ông một cách ác liệt bao nhiêu cũng được.
- Dunbar, ông đang nói chuyện gì thế?
Tôi liền kể chuyện gã Răng – Vàng cho ông ta nghe.
- Dillingham, ông đừng phái những gã đầu trâu mặt ngựa đến gặp tôi nữa,
nếu không dù ông có tấm thẻ đặc biệt đó tôi cũng không chịu nhịn đâu.
Ông ta bảo:
- Dunbar, ông không nên nổi khùng một cách vô lý như thế. Tại sao tôi phải
phái một nhân viên đến để thuyết phục ông rằng em ông đã chết. Chính tôi
không tin chuyện đó – và cả ông cũng vậy nêu ông còn chút lý trí. Tôi biết
rõ Răng – Vàng, tên của y là Mendoza. Y làm việc cho một tổ chức gọi là
Oui-Dire. Ngày mai tôi sẽ kể chuyện này cho ông nghe. Chiều mai ông sẽ
làm gì ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.