- Tôi gật đầu:
- Bây giờ tôi mới biết. Tôi không có ý định viết chuyện ông ấy đâu. Tôi chỉ
muốn tìm hiểu ông ấy có thật hay không… và có đáng tin cậy hay không.
- Ông ấy có thật. Và anh có thể tin được ông ấy. Bây giờ anh đừng hỏi tôi
thêm một câu nào nữa. Tôi muốn thưởng thức bữa ăn trưa một cách đích
đáng.
- Tôi chỉ xin hỏi thêm một câu nữa thôi. Tôi sắp sửa đi Southampton bằng
tàu Queen Victoria vào ngày thứ hai, và…
- Thú quá nhỉ! Không phải canh gác, hoặc là ẩn núp, không phải đề phòng
những cuộc oanh tạc. Chỉ có ngủ và ăn.
- Và không có điện thoại. Thú thật! Đề Đốc có thể cho tôi biết đối thủ hiện
của Đề Đốc ở Bộ Tư Lệnh?
- Ông nói ngay:
- Tôi không tin có người muốn tranh dành với tôi. Anh gặp chuyện gì lôi
thôi vậy, Stuart? Thôi, anh đừng kể cho tôi nghe. Để cho tôi được yên thân.
- Đáng tiếc quá. Gia đình Đề Đốc vẫn được bình yên?
Sau đó tôi đổi đề tài. Ông cứ xem đồng hồ tay mãi đến một giờ mười lăm.
Rồi ông cuộn tròn chiếc khăn ăn lại và để lên mặt bàn bên cạnh tách cà phê.
- Stuart, bây giờ tôi phải đi. Cám ơn anh về bữa ăn trưa. Gặp lại anh tôi vui
lắm.
Ông đứng dậy bắt tay tôi và nói tiếp:
- Người đàng hoàng nhất tôi quen biết ở Luân đôn là Andrews, Đại úy
thuộc Hải Quân Hoàng Gia. Ông ấy hiện ở Bộ Tư Lệnh. Anh có thể nói với
ông ta chính tôi đã giới thiệu anh đến. Cũng như với tôi, anh nên cho ông ta
biết trước khi anh đến gặp ông ta.
- Tôi xin cám ơn Đề Đốc. Có lẽ tôi không cần phải quấy rấy ông ấy, nhưng
tôi muốn tìm hiểu.
- Dunbar, anh đúng là một tên điên. Mong anh ráng giữ mình.