CỬA ĐỊA NGỤC - Trang 74

liền chạt một đòn thái cực đạo nhanh như chớp xuống cổ tay của y. Y
buông rơi khẩu súng và chụp lấy cổ tay với bàn tay kia. Khom mình trên
cánh tay bị tê liệt một lúc lâu, đủ thời gian cho tôi lao qua cửa và thoát ra
hành lang.
Khi tôi trở về phòng thì Err đã có mặt tại đó. Mặt mày xanh tái, rõ ràng
không còn hồn vía.
Anh ta bảo tôi :
- Thưa ông quả thật Chúa đã cứu giúp tôi. Nhưng sau vụ này chắc chắn
tôi giảm thọ mười năm là ít.
- Khỏi lo, anh sẽ bình phục lại như thường.
Anh ta nhìn vào áo quần xốc xếch của tôi, e ngại hỏi :
- Ông không hề gì chứ ?
- Tôi không sao hết.
Đoạn tôi vừa đưa cho anh tờ giấy bạc năm Anh kim, vừa nói tiếp :
- Đây …tiền công của anh. Đừng lo sợ gì nữa.
Tôi biết anh ta không thể nói gì được. Anh ta nhìn tôi bằng một đôi mắt sợ
hãi và đi ra.
Tôi vừa rót cho mình một ly whisky với một bàn tay chưa hết run thì tôi
bỗng giật mình vì ba tiếng gõ cửa lớn kế tiếp nhau vang lên.
Tôi bảo :
- Cửa không khóa, xin cứ vào.
Gã đan ông đi vào chính là người tôi đã bắt gặp đang nghe lén Monique và
tôi nói chuyện trên phòng quan sát
- Ông Dunbar tôi có thể vào ?
- Ông đã vào rồi. Tôi có biết ông ?
- Không đâu. Tên tôi là Van Leyden. Nhưng chúng ta đã gặp nhau.
Giọng nói của y rất nhẹ, gần như không nghe được.
Tôi đoán y là người Đức hay Thụy Sĩ, nhưng tôi không thể quả quyết.
- Thật vậy sao ?
- Mới cách đây vài phút mà thôi. Trong phòng của ông De Ménard.
Mãi tới lúc đó, tôi mới nhận thấy bộ điệu cánh tay mặt của y có vẻ cứng
cỏi, tựa hồ còn bị thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.