CỬA ĐỊA NGỤC - Trang 91

đó.
- Cô có nhìn dài theo hành lang?
- Vâng, về cả hai phía. Có một người đàn ông đang bước đi, cách xa hơn
mươi bước, nhưng rất có thể ông ta vô tình đi qua.
- Chắc cô không nhận ra người đó là ai?
- Không. Tôi chỉ trông thấy lưng ông ta. Ngoài hành lang bao giờ ánh sáng
cũng lờ mờ.
- Trông hình dáng không có gì quen thuộc?
- Tôi chỉ nhận thấy một điều là ông ta có mái tóc đỏ.
- Có lẽ Martin Allen. Phòng ông ta cũng ở lối này. Cô đừng lo sợ.
Trong lúc nói mấy lời này, tôi khẽ nắm lấy bàn tay của nàng. Nàng chợt níu
chặt bàn tay của tôi, xoay lòng bàn tay nàng úp vào lòng bàn tay tôi và xiết
cứng. Ngón tay chúng tôi đan vào nhau, và cả cườm tay của nàng cũng
quặp sát cườm tay tôi. Đây là một cử chỉ hoảng hốt. Đây là lần đầu tiên tôi
đụng chạm với nàng, khiến cho toàn thân tôi xao xuyến. Cườm tay của
nàng khít bên tay tôi mật thiết như một thân thể trần truồng. Nàng có vẻ
như sắp sửa bật tiếng khóc. Nhưng nàng bỗng rút nhanh tay ra và đứng dậy,
với nụ cười trở lại trên môi.
- Cám ơn anh, Stuart, tôi tin chắc anh nói có lý. Bây giờ mình hãy lên ăn
cơm tối.
Phút giây ngắn ngủi đã trôi qua và tôi không khỏi luyến tiếc. Nếu tôi gặp
đúng lúc sự việc đó xẩy ra, có lẽ nàng đã kể cho tôi nghe sự thật nàng đang
sợ gì và có lẽ tôi đã giúp đỡ nàng. Tôi thường không do dự trong những
trường hợp như thế. Nhưng trong những cuộc giao thiệp, bao giờ cũng có
một khuôn mẫu mà mình không thể làm tan vỡ hoặc hối thúc vì sợ sẽ hủy
hoại tất cả. Tôi còn chưa hiểu nhiều về nàng nên khó biết được lúc nào là
lúc thuận tiện. Nhưng tôi tin sẽ có ngày cơ hội tốt đến với mình, và hiện giờ
nên để cho nàng được tự nhiên.

Sau bữa ăn tối, tôi đi tìm Martin Allen. Tôi gặp ông ta trong phòng. Ông ta
đang ngồi làm việc với một cái máy đánh chữ nhỏ để trên bàn viết, chiếc áo
choàng vắt trên lưng ghế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.