CỬA HÀNG DÀNH CHO NHỮNG KẺ NGÁN SỐNG - Trang 32

dùng quách chất Hàng Cát nếu như chúng tôi không phải chăm nom cái cửa
hàng này.

Bà khách hồi hộp tiến gần lại chỗ Alan:

– Nó bị phạt à?…

Thằng nhỏ quay mái đầu xoăn và vàng tơ của nó về phía bà ta. Một

miếng băng dính rộng bịt chặt miệng đứa trẻ. Trên miếng băng hồng, một
nụ cười nhạo thâm ác và một cái lưỡi thè ra – được nguệch ngoạc bằng bút
vẽ với những khóe mép nhệch về phía dưới – khiến nó có vẻ rất cau có.

Mẹ nó, vừa gói lọ thủy tinh Hàng Cát, vửa giải thích cho bà khách:

– Chính anh trai nó, Vincent, đã vẽ bộ mặt nhăn nhó đó. Còn tôi ấy à, tôi

thật không ưng để nó trưng ra cái lưỡi thè dài như vậy đâu, nhưng thế vẫn
còn hay hơn là suốt ngày nghe nó cười phớ lớ rằng cuộc sống mới tuyệt
diệu làm sao…

Bà khách nhìn chằm chằm vào miếng băng. Theo hình nếp gấp của

miếng băng dính dán ở môi, người ta thấy rõ rằng dưới chiếc mặt nạ được
vẽ nhăn nhó kia, đứa trẻ đang tủm tỉm cười. Lucrèce chìa túi hàng cho bà
khách:

– Nó bị phạt đấy. Ở trường, khi được hỏi những người tự vẫn là người

như thế nào, thì nó trả lời: “Cư dân của nước Thụy Sỹ

1

”…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.