CỬA HÀNG DÀNH CHO NHỮNG KẺ NGÁN SỐNG - Trang 79

18.

Sắp chín giờ, Lucrèce và Mishima cùng nhau quay về nhưng họ vào nhà

bằng cửa sau của nơi trước đây vốn là chốn cúng vái, giờ đã trở thành Cửa
Hàng Dành Cho Những Kẻ Ngán Sống
. Cậu con út không nghe thấy họ
bước vào bởi hai cái tai nghe nhỏ gắn chặt vào màng nhĩ mà cha mẹ cậu
nhận thấy có tiếng eo éo phát ra, nó đang nghe một ca khúc vui và lẩm bẩm
hát lời trong lúc làm việc:

– Chỉ cần ít thôi là đủ hạnh phúc rồi, thực sự rất ít là đời mê tít!…

Trước cửa sổ, nơi nó đã kịp đẩy những món quà bất ngờ, tay trái, thằng

bé có mái tóc xoăn vàng tơ ấy, búng lách chách theo nhịp. Tay phải, nó nhấc
từng chiếc kẹo có vị rôn rốt chua chua ngọt ngọt lên ngắm, rồi nó ném,
trung bình cứ một trong hai cái, vào xô nước của Lucrèce. Những chiếc kẹo
tan nhanh vào nước đã nhiễm độc.

– Chỉ cần ít!…

“Nó đang làm gì vậy?” Mishima thì thầm vào tai Lucrèce, người này đáp

lại: “Nó đang chọn những viên kẹo nhồi cynaure, chúng thường trở nên
trong suốt dưới ánh sáng và vất đi”

– Ôi, cái thằng…

Nhưng phu nhân Tuvache đã kịp áp một lòng bàn tay lên miệng chồng,

người này, trong một cử chỉ bẳn gắt vụng về, đã xô phải một cuộn dây ở
đầu kệ hàng kép giữa cửa hàng. Sợi dây liền rớt xuống nền nhà trong một
tiếng động trầm đục.

Alan, đứng trước cửa sổ, quay đầu lại. Mặt búng sữa lấm tấm các mụn

đỏ, thằng bé gỡ một bên tai nghe, nghe ngóng, và nhận ra sợi dây thòng
lọng đã bị rớt xuống đất. Rời khỏi quầy tiếp khách, miệng vẫn lẩm nhẩm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.