CỬA SÔNG - Trang 123

một cơn đau khác đã trở lại. Chị lại lăn lộn trên tay bác Thỉnh hết cơn này
đến cơn khác cho mãi đến chiều mới khỏi.

Chị Quý uể oải ngồi dậy. Dáng còn yếu ớt, chị tựa lưng vào thành

giường, bắt đầu vấn lại tóc. Bộ tóc rất dài trùm kín hai vai.

Lúc xòe bàn tay lật món tóc về phía sau chị Quý mỉm cười ngượng

nghịu rồi nói với bác Thỉnh:

- Mấy đứa sau này còn đỡ, nhưng hồi tôi nghén thằng Lân tôi đau

tưởng chết đi được... Hồi đó, tuy đã có mang nhưng tôi cứ giấu, cứ xung
phong đi đưa thư cho các anh ấy. Gặp địch thì chui xuống ao. May hồi ấy
tôi đang còn sức con gái, còn khỏe lắm.

Bác Thỉnh với tay đẩy cánh cửa buồng. Một luồng ánh sáng lọt vào.

Gian buồng sáng hơn. Bác Thỉnh ngồi nghe chị Quý kể chuyện sinh đẻ,
chuyện công tác hồi chị còn con gái. Một lát sau, bác lẩm bẩm: "Thế mà
chúng nó đã đi bộ đội được cả rồi. Nhanh thế!". Chẳng hiểu bác nói câu ấy
với chị Quý hay nói với mình.

Bên sông Kiều bỗng bật lên một tiếng kêu rất to, xen lẫn trong tiếng

người có tiếng ào ào như nước lũ tràn qua đê. Hai người đàn bà giật mình,
cùng nhìn nhau và kêu lên một lúc:

- Mở "cửa sông" rồi!

Ngoài kia, cửa sông Đào đã mở. Vỉa đất ngăn đã bị vỡ ra một mảng

lớn. Trong chớp mắt, khối nước ngoài sông Kiều ào ào tràn vào như một
đàn ngựa bờm trắng xóa, đang phi tới hất nhào tất cả mọi chướng ngại. Cái
vỉa đất phải tốn biết bao công phu mới giữ được đã đổ sập xuống. Nước
tràn băng băng qua từng chặng. Tiếng nước réo ầm ầm. Sóng ngoài cửa
sông cồn lên. Khoảng dăm phút sau, con sông Đào đã đầy ắp nước, một thứ
nước sủi ngầu tăm bọt, lẫn bùn đen và lá sú ải vỗ mạnh xói vào hai bên bờ.
Cái ngã ba sông Đào nối liền với sông Kiều bây giờ trông rộng bát ngát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.