CỬA SÔNG - Trang 125

CỬA SÔNG

Nguyễn Minh Châu

www.dtv-ebook.com

Chương 14

Trước ngày mở cửa sông, Thùy gặp một người quen ở trên phố và

được biết tình hình của gia đình.

Thường trong khi Thùy làm việc bận rộn, người ta cứ ngỡ cô ít quan

tâm đến gia đình. Trên phố, Thùy chỉ còn mẹ, người mà Thùy lúc nào cũng
nghĩ đến. Mỗi lần ngồi một mình nghĩ đến mẹ, hay những lúc bác Thỉnh
hỏi thăm "Cụ ở trên phố hồi này ra sao?", Thùy lại thấy bỗng hiện lên trước
mắt hình dáng người mẹ với mái tóc bạc, đang ngồi một mình trên cái bậc
cửa. Cũng lúc ấy, có biết bao kỷ niệm nho nhỏ, không quên được cùng hiện
lên. Nhà Thùy ở cuối dãy phố hẹp nằm kề ngoại ô. Một chiếc cột đèn bằng
sắt sơn đen và rất cao đứng ngay ở đầu phố, bên chân cột đèn là một
khoảng đất trống: chợ họp ở đấy, vòi nước ở đấy, trẻ con trong phố chơi với
nhau và lớn lên vẫn trò chuyện với nhau ở đấy. Gia đình Thùy chỉ có mẹ và
một người anh trai. Người anh, sau khi học xong đại học, nhận công tác tận
trên Tây Bắc, hàng năm mới về thăm nhà một lần. Từ bé chí lớn, Thùy chỉ
sống quanh quẩn với mẹ trong cái dãy phố nhỏ bé có cây cột đèn điện. Từ
ngày cô thôi học để đi dạy thì bà mẹ ở nhà có một mình. Thùy yêu mẹ bằng
một mối tình bao trùm lên cuộc sống tình cảm của cô, cô yêu từ miếng trầu
mẹ ăn, cái bậc cửa mẹ thường ngồi khâu áo bông. Hồi mới về làng Kiều, có
nhiều đêm ngồi soạn bài xong, Thùy quay mặt vào vách khóc thút thít như
một đứa trẻ, vì chợt nghĩ đến mẹ không biết đang làm gì ở nhà một mình?

Bà mẹ Thùy góa chồng sớm. Bố Thùy là Vệ quốc đoàn "Nam tiến" từ

ngày Pháp mới khởi hấn ở Nam Bộ và chiến đấu bị hi sinh ngay giữa thành
phố Sài Gòn. Trong những năm kháng chiến mới bùng nổ, bà cụ một tay bế
Thùy, một tay dắt đứa con trai lớn chạy tản cư khắp nơi. Hòa bình lập lại,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.