CỬA SÔNG - Trang 127

Trong lúc Thùy mừng rỡ mặc thử cái áo mẹ mới may cho thì bà cụ lật

đật xách đèn đi xuống bếp. Nghe tiếng lịch kịch dưới bếp, Thùy chạy
xuống bảo:

- U đừng thổi cơm nữa, con đã bảo con còn no mà.

Bà cụ cầm chiếc niêu đất, đứng ngẩn ra:

- Cha mày, sao mày kêu đói?

Thùy ôm lấy mẹ, chế giễu:

- Tai u dạo này nghe lẫn rồi, ban nãy con bảo đã ăn cơm dưới làng,

con no rồi kia mà!

Đêm ấy, bà cụ được ngủ với con gái một đêm, lấy làm mừng lắm.

Thùy cũng vậy. Thùy lại nép vào bên yếm mẹ, nghe bà cụ kể bao nhiêu
chuyện như ngày nhỏ. Kể chuyện xa chuyện gần chán, bà cụ khuyên: "Bây
giờ lại đến thời buổi kháng chiến, con phải tập chịu vất vả, con làm việc gì
cũng phải hỏi han các anh cán bộ và ngủ in ít chứ!" Thùy nghe, chỉ cười
khúc khích. Bà cụ vội mắng yêu: "Tao tưởng mày đã làm cô giáo, đã thành
người lớn rồi cơ đấy!" Thùy càng nằm sát lại bên mẹ và ngủ đi lúc nào
không biết.

Sáng hôm sau, Thùy dậy rất sớm và chạy tới thăm các nhà xung

quanh. Trong dãy phố, ngày xưa, cánh bạn con trai, con gái lứa tuổi Thùy
rất đông. Cô hỏi thăm nhưng chẳng mấy người còn ở nhà. Khu phố vẫn
nguyên vẹn nhưng đã đổi khác: Trong các sân sau, các ngách tường mọc
lên những hầm hố tránh máy bay. Bản tin chiến thắng treo ở cột đèn. Tự về
khu phố suốt ngày đội mưa nắng ngồi trực bên các khẩu súng bộ binh
phòng không đặt xung quanh chợ.

Buổi trưa, Thùy đang ngồi trong nhà soạn chồng sách cũ thì còi báo

động thét lên. Từng loạt đạt cao xạ nổ làm rung các cánh cửa chớp. Bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.