CỬA SÔNG - Trang 137

Trong số đồng bào ngư dân trên chiếc thuyền đó, có mấy người đàn

bà, và có vợ Ái. Hai vợ chồng đứng cách nhau một khoảng trời và nước,
cùng nhận ra nhau một lúc. Cả hai vừa mừng vừa thẹn, cứ cuống quýt. Lần
ấy là lần cuối cùng Ái gặp vợ. Vợ anh có đôi mắt đầy lòng đen rất gan góc,
chỉ nhìn chồng cũng nói lên được tất cả.

Suốt đêm hôm ấy, Bân không hề chợp mắt. Trong lòng Bân đang nổi

lên cơn giông bão. Tình đồng chí, lòng căm thù địch như những đợt sóng
lớn cao ngất, trái chiều nhau cùng một lúc xô tới, xoáy vào tận đáy lòng
anh. Anh nắm chặt hai bàn tay và ngước nhìn lên nòng pháo trên đầu. Trên
cao là một vừng sao rất dày, trong đó có một ngôi sao sáng xanh, chớp
luôn, như đậu ngay trên nòng pháo. Bân lẩm bẩm: "Ái, mình sẽ chiến đấu
như cậu đã chiến đấu. Nhất định mình sẽ trả thù cho cậu! Nhất định mình
phải giết hết "chúng nó" để trả thù cho cậu!".

Tiếng chân Hà đi lại bên cạnh. Hà hỏi vọng vào trong tăng:

- Đồng chí vẫn chưa ngủ ư?

- ...!

- Về sáng hơi lạnh đấy. Tôi đi lấy chăn cho đồng chí đắp nhé!

Bân vội từ chối:

- Tôi cũng có, cậu không phải lấy nữa - Anh nói và giở ba lô lấy chiếc

chăn của mình đắp lên ngực. Đấy là chiếc chăn còn mới của Ái, Ái đã đưa
cho anh đắp cách đây hai tháng, lúc anh bị thương. Qua lần bông dày, chiếc
chăn tỏa lên người Bân một làn hơi nóng ấm áp, lẫn mùi dầu máy và mồ
hôi rất quen thuộc. Vừa nằm ấm chỗ, Bân đã ngồi bật dậy. Từ lúc ấy cho
đến khi chân trời đằng đông lóe dần những tia sáng trăng trắng như sữa
loãng, và vệt sao xanh rất gần còn sót lại trên đầu súng đã tắt, Bân cứ ngồi
tựa bên khẩu pháo ở mũi tàu, chiếc chăn khoác trên lưng, đưa đôi mắt ráo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.