CỬA SÔNG - Trang 170

- Dạo tôi ở quân y viện, tôi không viết thư về, sao cô biết?

- Một người bạn báo cho tôi biết - Thùy cười - Sao anh không biên thư

về báo cho gia đình?

- Vết thương của tôi cũng thường, tôi không muốn u tôi biết đâu, u tôi

cả lo lắm!

Thùy nghĩ thầm rằng chính Bân cũng chưa hiểu bác Thỉnh bằng mình.

Anh chưa hiểu thế nào là nghị lực của người đàn bà trong lúc này. Hồi Bân
ở nhà, xóm làng còn làm ăn bình thường. Nhưng bây giờ, tất cả đều đổi
khác. Qua báo chí, làm sao Bân có thể hiểu hết được những suy nghĩ và
tình cảm của những người ở hậu phương, dù là người trong gia đình.

Cảnh bãi "Tàu đắm" còn lởm chởm gốc rạ. Máy đã dọn sang rừng hết,

để lộ khoảng đất lấm đầy dầu máy, đen xỉn và dẽ như đất nền nhà. Sương
giá tan nhanh, chỉ còn đọng lởn vởn trên mặt sông Kiều, nhưng bầu trời vẫn
còn xám như kẽm và gió rét căn cắt. Đầu cánh bãi, mấy người đàn bà đang
cày vỡ đất. Tiếng hô "tắc, rì!" nhỏ nhẻ. Bóng những người đàn bà trùm
khăn vuông đen, xù ra trong lần áo bông, bước chậm rãi theo trâu. Chiếc
lưỡi cày chao nghiêng ánh lên rồi lại sục xuống lớp đất dẽ cứng.

Hai người rẽ về phía cuối cánh bãi.

Ông cụ Lâm cùng ba bốn người đàn ông, đang cày vỡ đất. Ông cụ

quấn khăn đầu rìu, mái tóc bạc buông lòa xòa hai bên tai. Vẫn chiếc áo dạ
màu cứt ngựa đã gần rách mọi ngày trên mình, bên ngoài khoác thêm một
chiếc áo nẹp bằng cói.

Bân đặt ba lô cạnh bờ ruộng và chạy băng qua những luống đất đen

nhánh mới cày, một làn hơi nhẹ và mỏng như khói tỏa lên giữa các khe đất
còn âm ấm. Ông cụ Lâm hò trâu giữa ruộng, ấn lưỡi cày cắm ngập sâu
xuống rồi đặt bàn tay khum khum trước trán, nheo mắt nhìn. Khi nhận ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.