CỬA TIỆM CỔ QUÁI - Trang 186

Cô tháo kính, quả nhiên vẫn nhìn thấy rất rõ ràng. Những chậu hoa

trên lan can, cốc nước trên bàn đều rất mờ, chỉ có Tất Phương là rõ ràng.

“Tôi sờ một chút được không?” Đôi cánh rực lửa ấy chắc không đốt

cháy khét tay cô chứ?!

“Chậm thôi, nếu thấy nóng thì rụt tay lại.” Tất Phương nói.

Hứa Tâm An rất vui, đưa tay sờ vào, lông vũ trơn láng, ngọn lửa rất

ấm áp, sờ thật thích, cô nhịn không được sờ thêm vài lượt nữa.

“Đừng có thừa cơ chạm vào tôi.” Tất Phương lạnh nhạt kêu ca.

“Dáng vẻ của anh rất giống thiên sứ, có điều vừa mở miệng lại thấy

không giống rồi.” Hứa Tâm An ai oán.

Tất Phương không thấy ngại chút nào.

“Anh có gặp qua thiên sứ bao giờ chưa?” Hứa Tâm An hỏi anh ta.

“Chưa từng.”

“Tiếc quá.”

Tất Phương nhìn cô khinh bỉ, có gì đáng tiếc đâu, thiên sứ quan trọng

đến thế sao? Quan trọng hơn anh ta luôn à?

Anh ta thu đôi cánh lại, không thèm cho cô sờ nữa, vừa chạm vào anh

ta mà lại nhớ đến người khác.

Hứa Tâm An đang sờ rất vui thì đôi cánh bỗng dưng biến mất, bèn dè

bỉu chống đối. Tất Phương nhìn thấy biểu cảm của cô, tâm trạng đột nhiên
tốt hơn, lạnh nhạt nói: “Không cần phải hối tiếc đâu, cô cứ xem mình là
người bình thường đi, vì không ai có thể nhìn thấy và sờ vào được đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.