CỬA TIỆM CỔ QUÁI - Trang 311

lông vũ của Tất Phương bị phong ấn rồi, anh ta không tìm được cô đâu.
Những người khác cũng không biết cô ở đâu, nên cô an phận đi.”

Hứa Tâm An trề môi: “Tôi an phận lắm, chẳng phải không hề chạy

nhảy hay kêu cứu mạng sao?”

Trần Bách Xuyên mặc kệ cô/

Hứa Tâm An quay sang nhìn Đổng Khê, khuôn mặt mơ hồ, không

trông rõ biểu cảm trên mặt cô ta, đánh trận trong tình trạng này thật thiệt
thòi, cô chẳng biết diễn thế nào mới phải.

“Đổng Khê à, sư phụ và đại sư huynh của cô cũng muốn đoạt hồn của

tôi sao?”

“Cũng khó nói lắm.” Đổng Khê ngẫm nghĩ, đúng là rất khó nói. Cô ta

không hiểu trong lòng sư phụ đang nghĩ gì, dường như ông đang giúp Trần
Bách Xuyên, chỉ là có vẻ không dứt khoát. Sau khi gặp Hứa Tâm An, sự do
dự đó càng rõ ràng hơn.

“Khó nói là ý gì thế? Lúc tôi đến ngõ Lục Ẩm, chẳng phải sư phụ cô

nói rất nhiều chuyện cho tôi biết sao, đại sư huynh của cô còn gọi điện cho
tôi nữa, nhắc tôi cẩn thận vì Trần Bách Xuyên nhất định không tha cho tôi.
Cô xem, thái độ của họ chẳng phải đều rất chân thành sao? Dĩ nhiên trong
sư môn cô thì cô đối xử tốt với tôi nhất, vậy mà bây giờ cô lại chuẩn bị giết
tôi. Đổng Khê à, người trong sư môn của cô đều như thế sao, trước mặt thì
tốt với người ta, vừa quay đi liền đâm một nhát sau lưng người ta à?”

“Xin lỗi, Tâm An.” Giọng vủa Đổng Khê vẫn dịu dàng như trước, chỉ

có điều lời nói ra kiên định hơn nhiều: “Muốn thành đại nghiệp phải có hy
sinh, cô không biết hàng ma, cũng không có cống hiến gì cho giới hàng ma,
nhưng hồn của cô thì khác, chúng tôi sẽ cố gắng sử dụng nó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.