CỬA TIỆM CỔ QUÁI - Trang 327

rất muốn khóc, bình tĩnh nổi mới lạ. Nhưng con dao đó vẫn cắm ở đó, cho
dù là thật lòng hay giả vờ cô cũng không dám động đậy nữa. [Tất Phương
ơi là Tất Phương, anh có nghe thấy tôi gọi không? Tất Phương, cứu tôi
với!]

Đổng Khê khẽ lắc đầu với Trần Bách Xuyên, hắn cũng cắn chặt môi,

cũng biết rằng mình quá kích động. Không được kích thích Hứa Tâm An,
phải để tâm trạng của cô ổn định, đó cũng là việc họ đã bàn bạc lúc đầu.
Trước đó khi gặp nguy hiểm trong ảo cảnh, Hứa Tâm An đột nhiên phát ra
sức mạnh rất lớn khiến họ rất kinh ngạc. Tuy cuối cùng đã biết đó là sức
mạnh từ phiến lông vũ, song họ không muốn mạo hiểm, tránh xảy ra
chuyện bất ngờ.

Thuốc mê của cha Hứa vẫn chưa tan nên ông ấy vẫn còn ngủ say.

Có một con chuột béo núng nính chui vào phòng, sau khi nhìn ngó

xung quanh, nó men theo chân giường bò lên đến đầu giường, tới bên cạnh
cha Hứa, dùng móng cào nhẹ vào ông ấy. Nhưng ông ấy vẫn chưa tỉnh lại,
trong lòng Chuột Béo lo lắm, nó bò đến bên tay ông ấy, cắn mạnh một cái
vào ngón tay.

Cha Hứa run lên, rụt tay lại, choàng tỉnh trong cơn đau. Ông ấy mơ hồ

không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy một con chuột nhảy đến trước
ngực, bèn la toáng lên: “Có chuột! Aaaa!”

Tiếng hét quá lớn pha lẫn kinh hãi làm cho Hứa Tâm An ở phòng bên

cạnh nghe được, Đổng Khê liền dừng lại, dỏng tai lắng nghe kỹ càng, hỏi
Trần Bách Xuyên, “Anh cso nghe thấy gì không?”

“Có chuột?” Hình như Trần Bách Xuyên nghe được mấy chữ đó.

“Mặc kệ ông ta, cửa lớn và cửa sổ đều khóa chặt rồi, đây là tầng hai, ông ta
không chạy được đâu. Chúng ta nên tranh thủ thời gian, bày trận pháp trước
đã.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.