CỬA TIỆM CỔ QUÁI - Trang 478

“Hai giới thần ma ai mà không biết, Tất Phương anh lười biếng cỡ

nào, nếu có vị trí thần lười e là Thiên Đế không hề do dự mà ban nó cho
anh. Tôi nghe Trần Bách Xuyên nói rồi, bây giờ đẳng cấp lười của anh đã ở
mức thượng thừa, đến mức thấy sống không còn ý nghĩa gì, đó là lười sống
sao? Anh tìm tiệm Tìm Cái Chết chẳng phải vì muốn chết sao?” Chúc
Dung cười to: “Lúc tôi nghe được không hề kinh ngạc chút nào cả. Con
người anh không có một chút dã tâm, vừa lười vừa cao ngạo.”

Tất Phương thờ ơ, “Chẳng qua là anh đói chết không biết nỗi buồn của

người no thôi. Sống đủ rồi, đủ quá rồi. Đến đến đi đi ngày tháng cũng chỉ
có như thế, ngắm hoa nhìn cây, nghe tiếng mưa rơi róc rách, đón ánh mặt
trời thật tuyệt, ngước nhìn bầu trời sao cũng rất đẹp, nhưng mãi rồi anh sẽ
thấy chán chường. Ngủ say một giấc rồi cũng phải tỉnh dậy. Sao anh không
nghĩ thông suốt chứ, khó cầu mới đáng quý, thời gian ngắn ngủi mới biết
trân trọng, cuộc sống vĩnh hằng thật sự không có gì đáng để lưu luyến cả,
pháp thuật vô biên thì sao chứ, có khác gì đâu, như thế là đủ rồi. Làm Thiên
Đế cũng chưa chắc được vui vẻ. Thiên hạ vô địch, cô đơn biết bao. Chúc
Dung, anh cũng từng bước lên vị trí Đế quân rồi, cũng từng có pháp lực vô
biên rồi, như vậy là đủ rồi, tham lam mãi không có kết cục tốt đâu.”

Chúc Dung nói: “Anh không muốn sống nữa, vậy tặng linh hồn và nội

đan cho tôi đi, chẳng phải như vậy chúng ta cũng bớt chuyện hay sao?”

“Thế sao ngay từ đầu anh không chịu bàn bạc chứ? Làm Tứ hồn trận

gì đó dọa ai hả?”

“Nếu anh thật thà nghe lời thì tôi đâu cần phải phiền phức như thế.

Anh nói cả buổi…” Đột nhiên Chúc Dung phát hiện ra chuyện gì đó, vội
quay đầu lại, thấy Hứa Tâm An lết cả buổi vẫn chưa đi được một nửa chặng
đường, lập tức quát: “Sao vẫn chưa vào trận? Muốn tận mắt nhìn thấy cha
mình mất mạng sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.