Cửa sắt vừa mở, Tiêu Cửu Cửu ngước mắt lên, đã nhìn thấy một bóng
dáng mạnh mẽ rắn rỏi đứng ở đó.
Đó là Tằng Lỗi!
Anh nhìn thấy Chu Vĩ Viêm mang Tiêu Cửu Cửu ra cửa, cũng thở
phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Cô không có việc gì! Cô không có việc gì là tốt rồi! Anh rốt cuộc yên
tâm!
Tiêu Cửu Cửu nhìn thấy hai mắt Tằng Lỗi đỏ ngầu, lộ ra một nụ cười
an ủi với anh, “Tôi không sao!”
Tằng Lỗi nhìn cô, trong đôi mắt kia ẩm ướt đỏ đỏ, đôi môi mấp máy
một lúc lâu, nhưng bởi vì cảm xúc trong lòng quá kích động, toàn bộ lời
muốn nói cũng nghẹn trong cổ họng, không nói ra.
Trong lòng Tiêu Cửu Cửu hiểu rõ suy nghĩ của anh, đưa tay dùng sức
vỗ vỗ vai anh, chủ động nói một tiếng với anh, “Tằng Lỗi, xin lỗi! Là tôi
làm liên lụy đến anh!”
Tằng Lỗi nhìn cô, đột nhiên lắc đầu, giọng khàn khàn nói, “Không! Là
tôi không tròn chức trách, nếu như tiểu thư có chuyện, cho dù thiếu gia
muốn mạng của tôi, tôi cũng sẽ không có nửa câu oán hận. Cũng may, tiểu
thư không có việc gì, bây giờ nhìn thấy tiểu thư thật tốt, tôi cũng yên tâm.”
Anh điều chỉnh lại tâm tình của mình, cười nói với Tiêu Cửu Cửu,
“Tiểu thư, đi thôi! Thiếu gia còn ở trên xe đợi ngài! Thiếu gia vì chạy về
cứu ngài, đã hai ba mươi giờ không nghỉ ngơi.”
Lòng Tiêu Cửu Cửu run lên.