Cửu Cửu vội vàng lắc đầu, nghẹn ngào nói ra một câu “Không có, không
có đâu. Anh Cảnh Mộ, anh ấy không hề bắt nạt em đâu, là do chính bản
thân em đã có điều luống cuống, thật xin lỗi...”
Mà câu nói cuối cùng của cô, chính là đang nói với An Thần.
Đông Phương Cảnh Mộ lại kéo Tiêu Cửu Cửu đẩy cô về sau lưng của
mình, trong giọng nói của anh mang theo ý cảnh cáo: “Tôi không không
cần biết anh là một người tốt như thế nào! Tốt nhất là anh hãy lập tức cách
xa cô ấy ra cho tôi. Nếu như anh dám có ý định gì không tốt đối với cô ấy,
nhà chúng tôi tuyệt đối sẽ không đối xử khách khí với anh!”
Nhận thấy ánh mắt mang theo sát khí và không chút thiện cảm kia của
Đông Phương Cảnh Mộ, khóe môi của An Thần đột nhiên cong lên để lộ ra
một ý cười trào phúng. Anh ta cũng không trả lời Đông Phương Cảnh Mộ,
chẳng qua chỉ nhìn Cửu Cửu một cái thật sâu, nói lại với cô một tiếng,
“Cửu Cửu, trước hết anh xin lỗi, anh không tiếp tục ở cùng em được nữa
rồi! Hẹn gặp lại!”