Thấy bộ dáng Tiêu Cửu Cửu che lỗ tai ăn vạ này, Tiêu Cẩn Chi cười
ha ha không ngừng, mặt tràn đầy cưng chiều đưa tay sờ sờ sống mũi nhỏ
của cô, "Nhìn em một chút kìa, cũng sắp phải làm mẹ người ta, còn thích
làm nũng như thế, em xấu hổ hay không chứ?"
"Xấu hổ cái gì? Có cái gì phải xấu hổ? Anh không thích?" Trong nháy
mắt, nụ cười Tiêu Cửu Cửu sa sầm xuống, "Hay là, anh thích thấy em mặt
lạnh?"
Tiêu Cẩn Chi vội vàng xin khoan dung, "Đừng, đừng, anh sai rồi, còn
không được sao?"
Thấy bộ dạng quý giá khó được này của anh, đâu còn có nghiêm túc
và lạnh lùng bình thường, Tiêu Cửu Cửu "Hì hì" cười khẽ một tiếng, ngay
sau đó giương lên mặt khổ qua, "Anh Cẩn, thật sự phải đi về sao?"
Anh lưu manh mà cười, "Lúc này cô dâu xấu xí cuối cùng cũng phải
gặp ông, đi đi!"
"Không thể không đi sao? Không đi, chúng ta có thể làm chút chuyện
khác nha!"
Cô lại nũng nịu cọ thân thể của anh, định sắc dụ anh, để cho anh đầu
hàng, thuận tiện miễn đi đau khổ đến nhà họ Tiêu hôm nay.
Tiêu Cẩn Chi một phát bắt được tay nhỏ bé không yên phận của cô, vỗ
vỗ cái mông của cô, "Mau dậy đi! Nếu không, anh sẽ khiến em nửa tháng
không rời giường......"
"Mới nửa tháng à? Quá ít, dầu gì cũng phải một tháng chứ......"
Cô vừa lẩm bẩm, lại vừa ngoan ngoãn đứng lên, nhưng bởi vì ngày
hôm qua mệt mỏi quá, dưới chân lảo đảo một cái, ôi một tiếng, lại dọa cho