Chạng vạng tối hắn rất sớm thì trở về phòng rửa mặt ngủ rồi. Chuyện
ngày hôm nay làm hắn trong lúc nhất thời không kịp suy nghĩ rõ ràng, trong
lòng suy nghĩ quá nhiều việc, người cũng mệt mỏi rất nhanh.
Ngủ một giấc đến sáng sớm ngày hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng...
Thùng thùng thùng, thùng thùng thùng!!
Một hồi tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Lộ Thắng mở choàng mắt, từ trên giường ngồi dậy, nhìn về phía ngoài
cửa.
"Ai thế?"
" Công tử không xong rồi!" Là giọng nói của Tiểu Xảo.
Lộ Thắng tranh thủ thời gian xuống giường đi qua mở cửa. Vừa mở cửa
ra liền nhìn thấy sắc mặt Tiểu Xảo trắng đến dọa người, không có một chút
huyết sắc. Khuôn mặt béo có chút giống trẻ con của tiểu cô nương này hiện
giờ đang kịch liệt run lẩy bẩy.
"Từ... Từ... Từ...."
Lộ Thắng vừa thấy trong lòng mơ hồ dâng lên một ít dự cảm bất tường.
"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Từ từ hít thở trước đã!"
Hắn đưa tay ra sau lưng Tiểu Xảo dùng sức vỗ vỗ, Tiểu Xảo lúc này mới
hít thở thông thuận trở lại. Nàng dùng một hơi mang theo tiếng khóc nức nở
nói ra: "Từ gia... gia đình Từ đại nhân... xong rồi!"
Tiểu Xảo nhanh chóng mặc áo ngoài vào cho Lộ Thắng, hai người
không nói một lời liền hướng ngoại phủ chạy tới.