CÚN BỤI ĐỜI - Trang 73

phòng của ông Bồ Hôi và bà Tiêu Cay … Không gian còn lại chỉ là lối ra
vào cửa chính (hai mét vuông), gian bếp nhỏ xíu (khi bà Tiêu Cay không có
mặt ở đó để trổ tài nấu nướng), đoạn hành lang (nhưng ở đấy thì lại bị
người trong nhà giẫm lên) và phòng của Bé Táo (trừ ban đêm). Nhưng,
chính Bé Táo lại không muốn Cún Bụi ở phòng mình.

-Ra ngay… Để tao chơi yên tĩnh một lát, hãy ra chỗ của mày ấy!

Cún Bụi tiu nghỉu ra chỗ hành lang. Nó thở dài nằm xuống trước cánh

cửa của phòng Bé Táo.

Nhưng như đã có sắp đặt từ trước, đúng lúc ấy, bà Tiêu Cay từ trong

phòng riêng đi ra, vấp vào nó và bắt đầu la hét bằng giọng vô cùng chói tai:

-Ôi, cái con chó này! Lúc nào cũng luẩn quẩn bên chân tao ! Mày

không thể ra chỗ khác nằm được à ?

Cún Bụi đứng lên, đầu cúi gằm, lủi thủi chui dưới gầm bàn trong nhà

bếp. Nó nằm ở đó cho đến giờ ăn trưa thì bà Tiêu Cay lại đuổi một lần nữa.

-Trong lúc tao nấu ăn thì không thể có chó trong bếp được, mất vệ

sinh quá đi mất ! (“ vệ sinh” và “mất vệ sinh” là những từ thường dùng của
bà Tiêu Cay và Cún Bụi bị xếp vào loại “mất vệ sinh”).

Thế là nó lại đứng lên, rời nhà bếp để chạy lánh nạn ở cửa ra vào, nó

nằm cuộn tròn dưới chân cây móc áo mà rên ư ử. Nhưng bất thình lình,
cánh cửa mở toang: Ông Bồ Hôi đi làm về. Ông treo áo măng-tô lên cây
móc áo. Khoảng hai lít nước đổ ào xuống người Cún Bụi. Nước của cơn
mưa ban nãy vẫn đọng lại trên áo. Hoảng hốt, Cún Bụi nhảy ngay vào
phòng khách, và nó vẫy lông lia lịa như vịt vừa lặn dưới ao lên. Những giọt
nước long lanh bắn ra bốn phía khơi mào cho cuộc cãi vã nảy lửa. Bà Tiêu
Cay kêu lên một tiếng rụng rời:

-Phòng khách của tôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.