CÚN BỤI ĐỜI - Trang 90

Cuối cùng, cả hai trèo lên một mỏm đá cao được đắp bằng sỏi. Nhiều

viên sỏi lăn xuống phía dưới khi Linh Cẩu và Cun bước lên. Lên đến đỉnh,
Cún Bụi cảm thấy có cái gì đó lạnh buốt dưới chân. Phía trên bầu trời, một
đám mây đang bị xé vụn ra. Trong một thoáng, Cún Bụi trông thấy những
đoạn đường ray lấp lanhs tân chân trời.

Linh Cẩu nói:

-Đấy… Miền Nam ở tít dưới kia, ngay trước mặt chú mày… Vĩnh

biệt.

Và Linh Cẩu biến mất.

Mây tụ lại che kín bầu trời. Cún Bụi không bao giờ nghĩ đêm có thể

đen như thế. Đen như mực. Thậm chí nó không thể nhìn thấy ngón chân
của chính nó. Nó đứng chôn chân ở đó với nỗi sợ trong bao lâu? Chỉ mới
mấy giây. Nhưng nó cứ tưởng phải đến hàng giờ. Thế rồi, khi không thể
chịu nổi nữa, nó kêu toáng lên:

-Anh Linh Cẩu! Anh Linh Cẩu! Đừng bỏ em lại…

Không lời đáp lại. Chỉ có bóng đêm. Và một ngọn gió nhẹ mang đến

những thứ mùi cũng đen kịt như bóng đêm.

-Anh Linh Cẩu, em xin anh!

Giọng Cún Bụi run run như sắp khóc.

Tiếng cười của Linh Cẩu vọng lại. Rất xa rồi lại thật gần. Rồi lại vang

xa. Và lại gần. Tiếng cười dày đặc khắp nơi.

Bỗng nhiên Cún Bụi nổi khùng:

-Đừng làm em sợ nữa đia! Dừng lại đi! Nếu không…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.