CƯNG CHIỀU EM, SAO NHỎ - Trang 215

Lý Huyền nhốt mình trong phòng âm nhạc cả đêm, khi Lâm Hi đánh

nhau với bọn buôn người, ánh mắt hung ác kia, gần như đong đầy nỗi hận
thấu xương, tàn thuốc lá dành cho phụ nữ cuối cùng rơi xuống gạt tàn, Lý
Huyền đột nhiên cầm bút lên, viết xuống bản thảo

《 Hy vọng 》 lời hát

đầu tiên.

Cảnh trong mơ Lâm Hi rất dài rất xa, thôn làng nghèo khó hoang vắng

kia, anh vĩnh viễn không muốn nhớ lại, nhưng biết bao nhiều lần cảnh trong
mơ lại ép buộc anh, kéo anh trở lại vùng đất vàng cằn cỗi mà chứa đầy hy
vọng xa vời kia.

Trẻ em trong thôn rất giống thôn dân, đối với người từ ngoài đến như

Lâm Hi, tự nhiên mang lòng thù địch, làn da anh trắng như vậy mịn như
vậy, hoàn toàn khác với làn da vàng vọt thô ráp của bọn chúng, bọn chúng
kéo bè kéo lũ đè anh xuống mặt đất, bôi than đá và bùn đất lên mặt anh, để
anh giống bọn chúng, mặt xám mày tro. Sau khi bị bắt nạt nhiều lần, Lâm
Hi học được cách phản kháng, vì dinh dưỡng đầy đủ, vóc dáng anh cao hơn
bọn trẻ con trong núi rất nhiều, anh có sức khỏe, loại sức lực này dường
như đến từ trong xương cốt, đến từ chính nỗi hận khắc cốt đối với nơi đây,
cho nên khi đánh nhau, anh vô cùng tàn nhẫn, tàn nhẫn đến không muốn
sống.

Trẻ con trong thôn, đã bao giờ gặp được người liều mạng như vậy, dần

dà, bọn chúng không dám bắt nạt trêu cợt Lâm Hi nữa, Lâm Hi vẫn lấy thái
độ của người đến từ bên ngoài, tiến hành ván cờ tựa như thỏa hiệp lại tựa
như kéo dài với Hồng Câu Loan. Thời gian dài, anh cũng không phải không
có bạn, trong thôn có một cậu nhóc mập mạp, rất tò mò về Lâm Hi, khi
Lâm Hi chăn trâu ở sườn núi, cậu nhóc trốn sau thân cây lén quan sát anh.

Sau này Lâm Hi chủ động tiếp xúc với cậu nhóc mập mạp kia trước,

kể cho cậu nhóc rất nhiều chuyện mà cậu chưa từng nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.