CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 100

“Ba! Ba!” Lạc Lạc thì thào gọi từng tiếng từng tiếng một, liều mạng đưa

điện thoại đến gần sát lỗ tai, dường như như vậy mới có thể hấp thu được
yêu mến và ấm áp nhiều hơn, đau lòng phải giữ không thành tiếng, “Ba, con
không cần... Con chỉ muốn đi theo ba, người nào cũng không cần...”

Trong lòng Chung Bang Lập cũng khó chịu, như bị tắt nghẹn ở cuống

họng, đó là đứa con ông hiểu mấy chục năm, thậm chí đối với cô còn quan
tâm hơn cả con trai ruột, bây giờ lại không thể không tự tay ông đưa cô đi.

“Con gái ngốc, bất kể ở nơi nào, con đều là con gái ngoan của ba...”

“Ba, cô ấy xinh đẹp không?” Cuối cùng cô cũng mở miệng hỏi.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động nhắc đến mẹ ruột của cô, Chung Bang

Lập im lặng vài giây, sau đó Lạc Lạc nghe điện thoại được đổi sang tay
khác, ông dùng một loại giọng điệu buồn bã nói: “Rất đẹp!”

Cúp điện thoại, trên mặt Lạc Lac ngưa ngứa, không biết là máu hay là

nước mắt.

Điện thoại liên tục vang lên, cô không cần nhìn, chỉ nghe tiếng chuông

gọi đến là biết, là Chung Chấn Văn và Chung Chấn Thanh đang thay phiên
nhau gọi điện thoại cho cô. Trên màn hình ấy vẫn là cái hình đầu cười, cài
đặt tiếng chuông riêng biệt, giờ này khắc này lại biến thành châm chọc lớn
nhất thế gian. Đột nhiên cô cầm điện thoại lên, giống như nổi điên quăng
xuống đất, rồi nhặt lên, lại quăng đi, mãi cho đến khi di động bị chia năm
xẻ bảy mới thôi.

Sau lưng cô, cách một lùm cây xuất hiện mấy người đi bộ, có người

dừng chân nhìn cô, cũng có người hỏi, “Cô gái, cô làm sao vậy?”

Cô chỉ là một người ngồi dưới tàng cây, giống như một đứa bé bị mất

phương hướng, không tìm thấy đường về nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.