CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 142

Cô lúc thì như ngâm mình trong nước đá, lúc lại giống như ngâm mình

trong nước sôi. Trằn trọc không yên, toàn thân đều là mồ hôi.

Quý Thiếu Kiệt ngồi trên sô pha trong phòng dùng laptop làm việc,

thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn dì Ngô bận trước bận sau chăm sóc
cô.

Cô lúc thì gọi ba, lúc thì gọi anh, lầu lầu lẩm bẩm chưa bao giờ ngớt

miệng, lúc thì kêu nóng, lúc kêu lạnh, lúc lại kêu khát, cho uống thuốc thì
ngại đắng, uống nước thì ngại nóng, dày vò người ta đến không chịu nổi.

Dì Ngô thỉnh thoảng lau mồ hôi cho cô, đút nước, mỗi khi cô gái kêu

một tiếng anh trai, vẻ mặt của người ngồi trên ghế sô pha lại đen thêm một
phần, dì Ngô đứng ở trong phòng chỉ cảm thấy vô cùng lo sợ, tay cũng
không biết nên đặt chỗ nào, giống như đang đặt mình vào trong bãi mìn, bất
cứ lúc nào cũng có thể nổ tan xương nát thịt.

Đến khi cô gái gọi ba lần thứ hai mươi, anh trai lần thứ một trăm, đột

nhiên Quý Thiếu Kiệt thấy chán, không phải chỉ là cảm mạo thôi sao?

Khi nào thì anh đã biết thương người? Bình thường đối xử với những

người phụ nữ bên cạnh được mấy phần kiên nhẫn? Những người phụ nữ kia
rất thức thời, không dám mù quáng mà trêu chọc anh, muốn giận dữ hay
làm nũng đều phải nhìn sắc mặt anh, nhà anh mấy đời chỉ có con một, ngay
cả một người chị họ hay em gái họ cũng không có, anh chưa từng gặp qua
người nào lại yếu ớt như vậy?

Anh đã quên ban ngày còn quyết định sẽ đối xử với cô gái này thật tốt,

quai hàm xê dịch, nhíu mày, bước nhanh qua, xốc chăn lên một cái, lộ ra
thân hình trắng như búp măng của cô gái, nhìn tóc cô đầy mồ hôi bết dính
trên gương mặt nhỏ nhắn, trái tim lại mềm một chút, giống như bị nguyền
rủa, thả thấp cổ họng: “Bảo bối, ngồi dậy hoạt động một phen, ăn chút gì đó
đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.