CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 163

Bị cô ầm ĩ đến phiền phức liền miễn cưỡng nói, “Chung Tĩnh Ngôn,

đừng náo loạn, bác Từ đang nhìn đấy.......”

Đúng vậy, bác Từ đang ở bên kia tưới nước, xoay vặn đầu ống nước,

miệng ống nước liền phun ra hình cánh quạt.

Lạc Lạc liền không dám di chuyển quá lớn, một số quan niệm của cô đã

bị cô nhóc họ Trịnh nào đó hun đúc đến không còn sợ hãi, nhưng trong tiềm
thức lúc nào cũng rất quan tâm đến việc đánh giá của người lớn đối với
mình, có lẽ là bởi vì từ nhỏ đã không có ba mẹ, lại cảm thấy tất cả người
lớn đều có thể quyết định vận mệnh của mình.

Nếu vậy thì Quý Thiếu Kiệt cũng được tính là người lớn sao?

Nhưng anh ta nào có giống như người lớn chứ?

Anh thế nhưng lại rút tay ra, thừa dịp cô không chú ý, liền đưa tay bao

phủ lên bàn tay của cô, cầm tay cô không nặng không nhẹ nhào nặn hai
khối tròn tròn đang phập phồng của cô, mà ngược lại như là cô đang sờ bản
thân mình vậy, cách một lớp vải, cô rõ ràng cảm giác được hai hạt châu nhỏ
đang lồi ra trên đỉnh đầu.

Rốt cuộc cô gái cũng đứng vọt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cũng

không biết là do phơi nắng hay là xấu hổ, "Quý Thiếu Kiệt, chú dựa vào cái
gì mà đối xử với tôi như vậy?”

Nói xong câu đó, mới cảm thấy rất tủi thân, nước mắt đảo quanh trong

hốc mắt.

Chú là là gì của tôi?

Tôi thiếu nợ chú sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.