CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 21

yên tâm, đợi đến ngày nào đó em đủ mười tám tuổi, các anh nhất định sẽ
yêu em...”

Lạc Lạc cười khúc khích, đưa tay níu mũi của anh cả, “Được rồi hai anh,

các anh sợ cái gì chứ? Dù sao còn hai tháng nữa là em được mười tám tuổi
rồi, nếu thực sự sợ hãi, không bằng tối nay sẽ cho các anh...” Cô cố ý nheo
hai con mắt như nai con lại, khiêu khích nhìn bọn anh, vươn đầu lưỡi màu
hồng nhạt ra, linh hoạt mút ngón giữa, ánh mắt kia vô tội mà mênh mông.

Cô chính là khắc tinh của bọn họ, ngay từ lúc còn bé đã ăn hai anh em

bọn họ sít sao. Đây rõ rành rành là ám hiệu, hai em trai của hai anh tê rần,
không hẹn mà cùng bắt đầu dựng lều, ăn một bữa cơm có lẽ tăng thêm nhạt
nhẽo, vội vã ăn xong, lôi kéo cô về nhà.

Dọc theo đường đi, cô bị anh hai ôm vào trong lòng, đôi tay kia mò

mẫm vô cùng thoải mái, chẳng biết như thế nào mà lại ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi tỉnh lại, không có tiếng xe, bốn phía đều yên lặng, cả người

giống như lơ lửng trên mặt biển, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn
thấy ngọn đèn chùm Italia treo trên trần nhà, mới biết được đang nằm trên
giường anh hai.

Trước ngực truyền đến một trận tê tê dại dại, cô cúi đầu, nhìn thấy hai

đầu tóc đen giống nhau như đúc đang bú mút ngực cô phát ra tiếng chẹp
chẹp, giống như những chú hổ con đang tranh giành vú của mẹ.

Có loại cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Được khao khát, được bao bọc, được

yêu.

“Ba và mẹ đâu?” Cô rất thoải mái nhưng lí trí vẫn còn, không quên lo

lắng hỏi ra câu này.

Môi Chấn Văn ướt át di chuyển một mạch lên môi cô, tranh thủ thời

gian, sờ soạn nói: “Một người đi Bắc Kinh, một người đi Cam Túc thăm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.