CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 228

trong lòng lại khẽ đau, nếu như là các anh, chỉ cần cô động cọng lông mày
liền biết cô đang nghĩ gì rồi.

Quý Thiệu Kiệt đâu nào biết những thứ này, thấy cô không còn ho nữa,

tay liền tuột xuống theo đường cong sống lưng, một cây cột sống gầy teo,
thắt lưng mềm yếu, rồi đến cặp mông tròn trịa vểnh lên. Lửa trong lòng bị
cọ xát lại nóng lên.

Nhịn nửa tháng, lúc này sẽ không để bản thân mềm lòng nữa.

Tay đặt ở nơi đó, nhưng lại không chịu cầm lấy, năm ngón tay mở ra, vỗ

vào hai khối tròn tròn rắn chắc, bỗng chốc dùng sức nhào nặn.

Cô gái chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên trầm xuống, liền ngồi ở trên chân

anh, bị hoảng sợ, hộp sữa không trên tay rơi xuống đất, phát ra tiếng vang
nhỏ.

Lạc Lạc bị tính tình thay đổi thất thường của anh dọa sợ, lúc vui có thể

nâng cô lên đến trời, lúc buồn lại tuyệt tình như ma quỷ, lại bị anh bao bọc
ngồi trong lòng anh như vậy, cũng không dám lộn xộn, vừa sợ động một cái
phản ứng của anh sẽ càng kịch liệt.

Nhưng cô không động, anh cũng sẽ không động sao?

Đôi môi nóng bỏng của anh đã sáp đến, ngậm vành tai cô, nếm từng

chút từng chút, đầu lưỡi nóng ấm lần lượt đảo qua vành tai cô...

“A a...” Cô bị nhột nên rụt bả vai lại, “Chú, tôi sợ! Xin chú, đừng!”

“Đừng sợ! Bảo bối, chú, chú thương em! Chỉ cần làm vài lần, em liền

biết to lớn sẽ tốt như thế nào!” Mồ hôi của anh cũng toát ra, ôm chặt cô, vùi
đầu vào giữa cổ cô, lúc ngửi một chút, lúc lại cắn một chút. Chiếc cằm hừng
hực cọ xát da thịt mềm mại của cô, một chút râu mới mọc cọ vào khiến cô
vừa ngứa lại vừa đau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.