CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 232

Anh cứ như vậy mà không được tự nhiên dùng ba chân đi qua, không để

ý đến cô hoảng sợ giẫm đạp giãy giụa, bá đạo bế ngang cô lên, thả trên
giường, kéo mềm tơ tằm che phủ từ đầu đến chân cho cả hai.

Anh dùng tứ chi vững vàng quấn quanh cô, ngay tại lúc Lạc Lạc cho

rằng anh sẽ lập tức làm ra chuyện xấu vô cùng bi thảm, anh lại nói ra một
câu không thể tưởng tượng nổi, “Xuỵt! Yên lặng một chút, chúng ta không
làm gì cả, ngoan, chú kể chuyện xưa cho em nghe.”

Lạc Lạc bị câu “Kể chuyện xưa” của anh làm cho kinh hãi trong nháy

mắt, cho rằng lỗ tai mình có vấn đề, đâu nào chịu tin, cả người lại bị anh
bao bọc như con nhộng, hai tay hai chân bị kẹp lấy, chỉ để lộ đôi mắt ra
ngoài tấm chăn, loạn chuyển tròn xoe.

“Muốn nghe chuyện xưa hay là muốn làm chuyện khác? Muốn nghe thù

đừng có lộn xộn!” Quý Thiếu Kiệt bị cô quay tới quay lui, đụng phải cây
gậy giữa háng ngã trái ngã phải đau mấy lần, nếu là lúc bình thường đã sớm
muốn nổi bão, lúc này tính tình không thể không kiên nhẫn dụ dỗ.

Tuy rằng đây là một chuyện tương đối làm người ta khó hiểu, nhưng

dưới tình huống như vậy, dĩ nhiên là nghe chú kể chuyện xưa, dù sao vẫn
tốt hơn so với vị bị ông chú này ăn tươi nuốt sống, hơn nữa nghe giọng điệu
của chú, giống như chuyện xưa này có vẻ rất lợi hại.

Ngay cả miệng của Lạc Lạc cũng bị anh dùng chăn che lại, chỉ có nháy

đôi mắt đen nhánh, ừ ừ vài tiếng.

Quý Thiếu Kiệt nghe tiếng hừ nhẹ nhàng của cô, nhịn không được cúi

đầu hôn lên mi mắt cô, bị cô nghiêng đầu sang chỗ khác trốn tránh, trên mi
mắt nơi đã từng bị đôi môi cọ xát qua có một cảm giác vừa ẩm ướt vừa
ngứa.

Làm sao anh có thể kể chuyện xưa cho người khác?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.