CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 243

“A a, chú, đừng hút, rất tê đấy...” Lạc Lạc hồn nhiên hừ liên tục, trong

giọng nói đã mang theo khóc nức nở.

Ông chú này, không phải là tưởng thân thể cô dễ mẫn cảm chịu khuất

phục, sau đó sẽ khuất phục anh đấy chứ?

Không! Cô cứ không đấy! Cô lén lút véo đùi mình, muốn ngăn cản từng

lớp sóng tê ngứa, thậm chí còn muốn nhấc chân đạp người nào đó.

Nhưng mà, khoái cảm mạnh mẽ đập vào mặt.

“A!...” Cô thét chói tai, bị bao bọc ném lên đám mây. Cảm giác không

trọng lượng trong nháy mắt khiến cô đầu choáng mắt hoa.

Một lượng lớn mật dịch bất ngờ không phòng bị mà bắn ra, Quý Thiếu

Kiệt theo bản năng há mồm tiếp được, tham lam ngậm chặt đầu nguồn uống
từng hớp.

Không đợi cô bình tĩnh hoàn toàn, một ngón tay thon dài của anh bắt

đầu thăm dò vào hang động quý báu, khuấy đảo rất kỹ xảo, dễ dàng tìm
kiếm đến một chỗ thô ráp, gấp khúc lòng ngón tay, nhẹ nhàng tăng lực...

“A không... A... A...” Lạc Lạc còn chưa hạ xuống từ chỗ cao, đã bị đưa

lên một tầng cao hơn nữa.

Trời cao mây rộng, trăm chim đua hót, cô biến thành gió, hóa thành

mưa, chỉ riêng cô bị mất chính mình!

Quý Thiếu Kiệt lại vùi đầu vào nguồn suối đang phun nước một lần nữa,

giống như đứa nhỏ đang gào khóc đòi ăn sữa vậy.

Không biết qua bao lâu, ý thức của Lạc Lạc mới từ từ hạ xuống. Vẫn

trong không khí ngọt ngào mùi hoa hồng, ánh trăng như nước, một bàn tay
lần lượt dịu dàng vân vê hai hạt phấn tiêm, kéo dài khoái cảm của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.