Xe chạy nhanh như bay, cuối cùng chiếc xe Audi màu quýt cũng rơi vào
trong tầm mắt, càng ngày càng gần.
Gần như khi Chấn Thanh và Chấn Văn ngừng xe, đồng thời một chiếc
Aston Martin one – 77 màu cũng két một tiếng, kiêu ngạo dừng lại trước xe
bọn họ.
Toàn thân Quý Thiếu Kiệt mặc bộ Tây trang màu đen hư nhàn, từ trên
xe bước xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn hai anh em bọn một cái.
Chấn Thanh và Chấn Văn trợn mắt nhìn, tràn ngập thù hận rõ ràng viết ở
đáy mắt.
Lúc này không rảnh nhiều lời, ba người cùng nhau nhanh chóng chạy về
phía chiếc Audi.
Ba khuôn mặt từ ba góc độ khác nhau gần như đồng thời xuất hiện ở
ngoài cửa kính xe, bên trong xe, Trần Quân Mặc bắt hai tay Chung Tĩnh
Ngôn, đè cô trên ghế ngồi không thể động đậy.
Tóc cô hỗn độn, quần áo bị vén lên trên eo, hơi thở yếu ớt.
Tình cảnh như vậy, sao có thể không khiến người ta nổi điên?
Trần Quân Mặc đột nhiên bị người ta lôi ra làm cho tỉnh lại, rút lại tâm
ma.
Chung Tĩnh Ngôn vô lực nằm trên ghế ngồi, từ góc độ của cô, cái thứu
nhất rơi vào mi mắt cô chính là Quý Thiếu Kiệt, ánh mắt đen lay láy của cô
giống như bắt được cộng rơm cứu mạng, yếu ớt nói một câu: Quý Thiếu
Kiệt cứu tôi.
Người cô kêu, là Quý Thiếu Kiệt.