CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 375

***

Quý Thiếu Kiệt đứng bên cạnh hàng rào bảo vệ phủ đầy bụi ven đường,

đưa lưng về phía làn xe, thỉnh thoảng có một chiếc xe đi ngang qua, ánh
sáng đèn xe từ xa đến gần chiếu lên thân hình cao gầy thành một vòng vầng
sáng từ yếu đến mạnh cuối cùng lại biến thành yếu, khuôn mặt của anh ẩn
trong bóng đêm, biểu cảm mơ hồ, chỉ thấy được đường cong nửa bên cằm
đang căng thẳng.

Chung Tĩnh Ngôn bị hơi thở đáng sợ trước sau như một của anh áp bức,

cúi đầu, buồn buồn nói: “Tôi… Tôi sẽ gọi điện cho trường học để xin phép
nghỉ.”

Cô không chịu để cho anh nhìn vào ánh mắt cô, phải chăng chứng tỏ, cô

đối với anh không phải hoàn toàn không có cảm giác?

Đúng vậy, Chung Tĩnh Ngôn là áy náy, cho dù, cô không biết áy náy này

của cô từ đâu mà đến. Đó là anh của cô, cô cùng anh trai về nhà, không phải
là đạo lý hiển nhiên à? Nhưng anh thâm trầm, quái gở nhìn cô như vậy, thế
nhưng khiến cho cô không dám ngẩng đầu, trong lòng sợ hãi.

“Ngôn Ngôn…” Giọng điệu của Quý Thiếu Kiệt rất bình tĩnh, “Nói với

anh, em có mấy con mắt?”

Cô không hiểu vì sao đột nhiên lại nói cái này, có lẽ vì một chút áy náy

khó hiểu, cô phá lệ thuận theo nói: “Hai con.”

“Em có mấy cái lỗ tai?”

“Hai cái.”

“Em có mấy cánh tay? Mấy bàn chân? Mấy là phổi? Mấy trái thận? Em

có bao nhiêu cái răng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.