"Lão Mã!" Chung Bang Lập đứng lên, trầm mặt quát, tiến lên kéo bà,
"Đi, chúng ta đi về trước."
"Trở về? Các người còn nhớ rõ cái nhà kia sao? Hiện giờ con nhỏ yêu
tình này đã trở lại, các người càng luyến tiếc trở về chứ?" Mã Hoa lạnh lùng
cười một tiếng, mở tay Chung Bang Lập ra, đi thẳng tới ghế sa lon ngồi
xuống, khoanh tay, lỗ mũi giơ lên thật cao, liếc xéo Chung Tĩnh Ngôn, "Cô
trở về làm gì? Mấy năm nay ở bên ngoài bị người ta chơi đã, bây giờ lại
chạy trở về tìm con trai tôi sao? Hay là. . . . . ." Bà nâng mí mắt lên, dùng
ánh mắt vàng đục của mình đảo quanh chồng và con trai, châm chọc: "Hay
các người chơi không đủ, cùng nhau tìm tiểu yêu tinh này trở về để cùng
chơi?"
Lần này, không riêng gì Chung Bang Lập, ngay cả Chấn Thanh và Chấn
Văn đều tức giận đến cả người phát run, cùng đi tới kéo bà. . . . . .
Chung Tĩnh Ngôn cắn chặt môi, trên mặt không thấy một chút máu nào.
Mẹ nuôi Mã Hoa của cô. . . . . . Không nghĩ tới, thế nhưng biến thành cái
bộ dáng này.
"Sao hả, tôi đâu có nói sai, nhìn các người xem, chồng không giống
chồng, con trai không giống con trai. Tôi vào đây các người có chào tôi một
tiếng sao? Lần đó tới không phải ước gì tôi đi nhanh đi? Mấy năm này,
không phải các người đều hận chết tôi sao? Bây giờ cô ta đã trở lại, càng
thêm không cần tôi, các người liền cùng làm một chỗ luôn đi. . . . . ." Rất
nhiều lời nói khó nghe hơn nữa từ trong miệng Mã Hoa phát ra.
Giữa lúc hỗn loạn, lôi kéo, "Đing đong. . . . . ." Chuông cửa lại vang lên
lần nữa.
Mấy người đều thở hổn hển , không ai động đậy, nhưng cánh cửa đã tự
mở ra.