"Thả tôi xuống, mau thả tôi xuống." Cô vừa khó chịu vừa khẩn trương.
"Nếu như chú còn như vậy, lần sau tôi sẽ không gặp lại chú nữa."
Anh đâu nào chịu để ý đến cô, thấy với không thấy, trong lòng anh, cũng
không do cô quyết định. Anh biết bọn họ không làm, nhưng mà, chẳng lẽ
chỉ làm ở phía trên nên được tha thứ sao?
Anh đưa một tay qua, nhấc hai chân của cô lên, để lộ chỗ riêng tư phấn
hồng của cô ra bên ngoài.
Một cái tay khác đưa ra, nhìn về phía kính đen, đẩy hai cánh bướm của
cô ra, khe hở thần bí ẩn nấp quá chặt chẽ.
Hắn tùy tiện động một chút, thì nơi đó đã chảy ra nước tràn lan rồi.
Trong lòng xông lên cảm giác thỏa mãn nhàn nhạt, thân thể của cô, hiểu
anh, đối với anh phản ứng kịch liệt.
Anh cắn lên viền tai của cô, cô vừa vặn nhìn lại, bốn mắt giao nhau, vốn
là tức giận, vốn là khẩn trương, vốn là chuẩn bị chiếm đoạt, vốn là đau đớn,
trong chốc lát lại lạ lẫm, ở trong biển mắt lẫn nhau lại tìm được một chút
khác biệt, nhớ nhung, nhu tình đang mở rộng. Nhưng tàn bạo hình như cũng
không chịu dễ dàng lui ra, trong mắt của Quý Thiếu Kiệt, tức giận và dịu
dàng đang đọ sức quyết liệt.
Chốc lát, anh cúi đầu, ngậm đôi môi trái tim của cô. Khi đang khuấy đảo
răng và môi của cô nói ra lời nói gần như thở dài, "Bảo bối, nếu như có thể
lựa chọn, anh cũng không muốn làm cho khổ sở như vậy."