Bọn anh lại ôm cô vào bồn tắm lớn, cẩn thận tẩy sạch từ trong ra ngoài.
Cô dựa vào thân thể bọn anh, có trách nhiệm thổi bong bóng lên mặt bọn
anh, vừa ác ý dùng tay vớt bọt phủ lên ngay điểm tam giác của bọn anh, sau
đó thẹn thùng bụm mặt lại rồi nhìn ra từ kẽ tay.
Trong nháy mắt như thế, cô nhớ lại khi còn bé.
Lúc ấy, cô chỉ mới năm tuổi, mới vừa được Chung Bang Lập nhận nuôi,
dì ôm cô ngâm vào một cái bồn tắm thật là to, nước trong bồn ngập đến
cằm của cô. Cô sợ hãi chỉ biết khóc, vô cùng sợ hãi, nhưng trong lòng lại
biết cô không thể khóc, vất vả lắm mới có người đồng ý cho cô một gia
đình, cô không thể cứ như vậy mà không nghe lời! Trong lòng hoảng hốt
bất lực, đến bây giờ, khi nhớ lại vẫn khiến cô không kiềm chế được mà phát
run.
Ba chỉ đem cô để ở nhà rồi lại ra ngoài, mà mẹ, chỉ đưa cho cô một cái
lược và một cái chậu rửa, rồi ngồi trên sa-lon giữa nhà, chờ đến khi trời dần
dần tối xuống, dùng một loại ánh mắt kỳ lạ quan sát cô, lúc cô đang lo sợ
thì không nhìn nữa, cô lại không nói được một lời nào, mặt không chút thay
đổi đi vào thư phòng. Dường như vẫn như vậy, ánh mắt mẹ nhìn cô vẫn như
thế, không nóng không lạnh, lộ ra một chút quan sát kỳ lạ, ngay lúc cô đang
cười vui vẻ, tình cờ còn có thể nhìn thấy một tia lạnh lùng trong đôi mắt ấy.
Cái này cũng coi như là đối với cô rất khá rồi, s\bà bận rộn như vậy làm sao
có thời gian chăm sóc cho cô? Đến khi lớn lên một chút, cô tự động coi ánh
mắt lạnh lùng và kỳ lạ này kiểu đối xử của mẹ với người ngoài, thói quen
lại tốt.
Ngày đó, cuối cùng vẫn là các anh nhìn không được, vén tay áo lên giúp
cô tắm rửa.
Khi đó bọn anh mới mười tuổi, cũng đã ‘vô sự tự thông’(không cần ai
dạy cũng biết) mà dụ dỗ cô rồi.