CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 459

Hô hấp của bọn anh rất nhẹ, nhẹ có chút cố ý, giống như đang sợ đã

quấy rầy cái gì.

Ngoài cửa sổ, là ban công, ở ngoài ban công, là bầu trời đen nhánh,

giống như một bàn tay khổng lồ, khi sau lưng bọn anh mở ra, những tổ hợp
ánh sao này, là đường cong lòng bàn tay không cách nào biết trước được.

Chấn Văn cũng đi sang ngồi trên ghế sa lon, thả Lạc Lạc nằm gối đùi lên

đầu anh, vén mái tóc ngắn lên, khẽ vuốt gương mặt của cô, "Còn đau
không?"

"Không đau." Mặt cô hơi nghiêng thấp xuống, ánh mắt lóe lên.

Da cô non mềm, mà Mã Hoa lại dùng sức rất lớn, trên mặt cô bây giờ

vẫn còn sưng đỏ.

Bọn họ, cuối cùng vẫn là sai lầm rồi, có lẽ là lỗi khi chậm một bước, có

lẽ là lỗi tại ngay từ đầu nên ngăn cản Lạc Lạc ở chung một chỗ với mẹ,
—— bọn họ biết rất rõ ràng ban đầu bời vì nguyên nhân gì mà Lạ Lạc mới
ra đi.

"Lạc Lạc, có trách mẹ không? Hay là trách bọn anh không bảo vệ tốt

cho em?" Chấn Văn nhẹ nhàng vuốt ve khối sưng đỏ đó, ánh mắt âm thầm
ửng hồng.

"Không có." Chung Tĩnh Ngôn nghe ra cảm xúc trong giọng nói của

anh, ấn ngón tay anh lên má, ngược lại an ủi anh, "Hiện giờ thân thể mẹ
không tốt, em cũng không phải là đứa bé, làm sao có thể so đo với bà."

"Mấy năm nay, bọn anh dọn ra ngoài ở, ba thường xuyên không ở nhà,

một mình bà. . . . . . Tính tình thay đổi rất lớn." Chấn Văn dừng một chút,
tiếp tục nói, "Lạc Lạc, năm đó, thật sự bà đối xử với em chưa đủ tốt, nhưng
mà, dù sao bà ấy cũng là mẹ của chúng ta, em, có thể tha thứ cho bà
không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.