CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 460

Bây giờ ấy đối xử với em cũng không tốt như vậy. Lạc Lạc chán nản.

Chỉ là, nếu cô quyết định muốn tiếp tục cuộc sống trong căn nhà này, cô hi
vọng trong nhà chỉ có tiếng cười, không có tiếng khóc, chỉ có nhẹ nhõm,
không có nặng nề.

"Dạ, em sẽ không để ý nữa." Cô ở trong lòng bàn tay Chấn Văn gật đầu,

nhẹ nói. Chỉ mong bà ấy cũng có thể bỏ qua cho em.

Lúc này, có tiếng rù rù của điện thoại vang lên.

Chấn Thanh tìm được điện thoại di động, liếc mắt nhìn màn ảnh, do dự

một chút, nhận: "Thanh Ngọc."

Là Phương Thanh ngọc, cô ta gọi tới hỏi có cần cô ta dẫn Lạc Lạc ra

ngoài đi dạo phố hay không?

". . . . . . Không cần, hai ngày nay anh và Chấn Văn sẽ thay phiên xin

nghỉ ở cùng em ấy. . . . . ."

Trước khi cúp điện thoại, Chấn Thanh không nhịn được nói, "Thanh

Ngọc, về sau em. . . . . ." Anh muốn nói gì đó, nhưng nhìn Lạc Lạc một cái,
cuối cùng vẫn trầm mặc, "Được rồi, không có việc gì. . . . . . Cám ơn em. . .
. . ."

Thật ra thì, Chung Chấn Thanh biết Phương Thanh Ngọc rất tốt với anh,

trước đó anh cũng đã từng ám chỉ qua, anh với cô ta là không thể nào, trong
lòng anh đã có người khác. Buổi trưa hôm nay đã nói rõ suy nghĩ của mình,
Phương Thanh Ngọc là một cô gái tốt, anh không muốn một lần hai lượt tổn
thương cô ta. Từ nhỏ cô ta đều đối với anh tốt như vậy, có lẽ, cô ta chỉ xem
anh là một người bạn tốt hoặc anh trai thôi.

Chấn Thanh cúp điện thoại, không tự chủ được nhìn mặt của Lạc Lạc,

thậm chí anh còn hy vọng có thể tìm được một chút dấu vết ghen tuông trên
mặt Lạc Lạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.