CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 461

Tại sao trễ như thế còn có thể gọi cho anh?

Cô ta có ý đồ gì với anh?

Đổi lại trước kia, cô nhất định sẽ phải nhảy bật lên như vậy, phồng

miệng lên kháng nghị.

Vậy mà, hiện tại, cô chỉ là an tĩnh nằm ở nơi đó, lông mi thật dài cụp

xuống, cũng không nhảy dựng lên, thậm chí mắt cũng không giơ.

Chấn Thanh đột nhiên cảm thấy trong lòng bắt đầu sợ, đó là một loại vô

lực, khủng hoảng không nắm bắt được, giống như trong tay nắm chặt một
nắm cát, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chạy mất.

Anh nhìn Chấn Văn, đúng vậy, ánh mắt của Chấn Văn, trước giờ cũng là

ánh mắt của anh, anh nhìn trong mắt Chấn Văn, không chỉ có thấy được
khủng hoảng, còn chứng kiến khẩn trương, lo lắng, khổ sở.

Giờ khắc này, những tuyệt vọng trong bốn năm qua, đột nhiên giống như

quay trở lại rồi.

"Lạc Lạc, để anh ôm em một cái!" Thấp giọng lẩm bẩm, anh đột nhiên

quỳ gối trước người Lạc Lạc, ôm lấy cô thật chặt vào trong ngực.

Thật sự rất sợ mất đi, chỉ có như vậy, mới có thể rõ ràng cảm nhận được,

Lạc Lạc thuộc về bọn họ.

Đột nhiên bị anh trai ôm chặt như vậy, Chung Tĩnh Ngôn gần như sắp

không thở được. Nhưng hô hấp của anh ấy lại rút thế kia, nóng bỏng, hình
như đang thổ lộ tâm tình gì đó mà cô không biết, cô không giãy giụa, để
mặc cho anh ôm, sau đó lại có thêm Chấn Văn, ba người dùng tư thế kỳ lạ
để ôm nhau, lộ vẻ đau đớn làm người ta hít thở không thông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.