CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 50

Hiểu Tuyên đang đứng dậy lấy một bịch xốp màu đen dưới sàn lên,

trong đó tất cả đều là những đĩa phim văn hóa quốc tế quý giá của cô, theo
như lời của cô nói là “Học thuật nghiên cứu tài liệu”, nghe Lạc Lạc nói như
vậy thì lườm cô một cái, nhớ lại, đi tới gần rống to, “Không thể nào. Lạc
Lạc, cậu đừng nói cho mình biết, cậu là một Bạch Ngọc Lão Hổ trong
truyền thuyết kia nha? Mẹ nó! Loại cực phẩm này thế mà lại có thể xuất
hiện bên cạnh mình, mau lột quần áo xuống để cho mình xem...”

Một người trốn, một người đuổi, vây bắt quanh sofa ầm ĩ một trận.

Ồn ào mệt mỏi, hai cô đều ngã người trên sofa, Trịnh Hiểu Tuyên lập

tức bắn người lên như lò xo, ôm gối ôm hình bò sữa vào trong lòng, vẻ mặt
nhộn nhạo nói: “Trong đó còn viết, đàn ông, một là phải đen, hai là phải
vểnh lên, ba là kiểu tóc. Thế nào bạn trai của mình lại không đạt một trong
ba tiêu chuẩn đó chứ? Không có tí sức lực nào! Mình muốn mau đổi một
người khác, nếu không thì mình xui xẻo rồi!

Gần đây Trịnh Hiểu Tuyên mới quen một người bạn trai, theo như lời cô

nói, Trần Quân Mặc là dùng để phóng túng, bạn trai là dùng để khai thông.

Lạc lạc nghiêng người trên sofa, nâng mắt liếc nhìn cô một cái, “Cậu

đến bên giờ hẳn là vẫn còn chưa phá thân chứ? Hay là món đồ chơi của bạn
trai cậu quá ngắn nên không thể với tới lớp màng kia?”

Hiểu Tuyên vò đầu, mái tóc ngắn xõa xuống, che kín trên khuôn mặt

tròn tròn khó có một tia đỏ ửng, “Cái này, cái này, tuy anh ấy nhỏ nhưng
vẫn đạt tiêu chuẩn rồi.”

Lạc Lạc bật cười một tiếng.

(Tổ quốc của chúng ta là vườn hoa, trong vườn hoa đóa hoa đang tươi

đẹp...)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.