Có lẽ, suy cho cùng cô cũng xa cách các anh bốn năm, xác thực cần một
ít thời gian mới có thể thích ứng lại lần nữa.
". . . . . . Chuyện này không có liên quan đến chú. Chúng tôi. . . . . . Cuối
cùng cũng phải làm."
Cuối cùng cũng phải làm! Những lời này, chọc cho ánh mắt màu xanh
dương của Quý Thiếu Kiệt đột nhiên âm u, sắc mặt tối tăm đến dọa người.
Cô cảm thấy quanh người anh tản mát ra hơi thở lạnh lẽo, hơi ấm đầy đủ
trong phòng cũng không ngăn cản được.
Đôi tay bị trói như vậy, anh lại giống như một con Liệp Báo đi săn bị
thương, khiến cô không khỏi sợ hãi, lòng bàn chân nho nhỏ cũng sắp không
chịu được bản thân, run run như một cây nhỏ trong gió.
Giữa lúc im lặng, anh đột nhiên cầm lấy cái giá trên quần áo bên cạnh,
lấy hai tay đang bị trói của cô lên cái giá đó.
Như vậy, cô liền giống như một con cừu non chuẩn bị làm thịt, lại vừa
giống như một người phụ nữ phạm tội sắp bị hoả thiêu trong cổ đại, bị động
không không thể uốn éo, không thể treo ở đó.
Cái giá này không cao cũng không thấp, làm cô không thể không thay
đổi từ tư thế ngồi chồm hổm thành quỳ, toàn bộ nửa người trên khổ cực
thẳng dựng lên.
"Hu hu, tôi sẽ nghe lời, tôi sẽ trả nhẫn lại cho anh tôi, chú. . . . . . Đừng
đùa nữa có được không?" Bị treo ngược kỳ lạ như vậy, cô không biết anh sẽ
làm cô như thế nào, người kia có rất nhiều biện d;đ/l'q;d pháp giày vò, cô
không thể không hạ thái độ đến mức thấp nhất, chán nản khẩn cầu.
Anh nghiêng mặt sang bên cạnh, đối với dáng vẻ lúc này của cô rất hài
lòng.