Tư thế như vậy, khiến chỗ cần nhô thì càng nhô ra, chỗ nên vểnh cũng
vô cùng vểnh lên, nước chảy dạt dào, ai không chịu nổi muốn nhéo một cái
sẽ đứt đoạn, như những giọt nước mưa . . . . . . Rơi xuống đất, xuyên vào
nơi có ánh sáng, cô chính thức trở thành loã thể 360 độ, mỗi một ngóc
ngách trên toàn thân đều biểu diễn ở trước mặt anh.
Anh thật sự yêu thích cô hoàn mỹ như vậy, yêu vô cùng, rồi cũng hận vô
cùng, hai chủng loại cảm xúc cực đoan này bành trướng trong lòng anh, va
chạm, đụng phải làm lòng anh phát đau, không cách nào thổ lộ, đột nhiên
duỗi cổ qua cắn lên mặt cô một ngụm.
Cắn đến nặng như vậy, trên mặt nổi lên dấu răng, Chung Tĩnh Ngôn đau
đến nhếch miệng.
Một cái cắn này, ở giữa răng Quý Thiếu Kiệt dường như nhận được
khoái cảm, càng không thể thu hồi, từ gương mặt của cô, cổ, đầu vai, nách,
đỉnh nhọn, bụng, rốn, hạt đậu nhỏ, thẳng xuống dưới, cắn cho đến đầu ngón
chân thon dài.
Mỗi một miếng đều không nhẹ, mỗi một miếng cũng lưu lại hai hàng
dấu răng, mỗi một miếng, đều làm Chung Tĩnh Ngôn kêu lên thảm thiết,
đến cuối cùng, giọng nói của cô cũng không còn ra hơi nữa rồi, khắp người
đều đều in hằn dấu vết của anh.
"Quý Thiếu Kiệt, chú bị điên rồi!"
"Quý Thiếu Kiệt, chú bệnh thần kinh!"
"Chú, đau quá, đừng cắn nữa. . . . . ."
Anh lại cắn ngược trở lên, nhiều lần dừng lại ở nách của cô, nơi đó, đều
trắng trắng giống như phía dưới, hình như không có lỗ chân lông, cũng
không có một chút xíu sắc tố chìm, vô cùng mềm mại, nơi đó cho tới bây
giờ đều râm mát, che đậy, lúc này treo ngược như vậy, bị anh làm tới làm