CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 549

Trước tiên, dặn dò Trịnh Hiểu Tuyên không được nói cho ai biết về

chuyện cô đã kết hôn, sau đó Chung Tĩnh Ngôn trên xe do Quý Thiếu Kiệt
sắp xếp, mơ màng được tài xế đưa trở về.

Trước khi xuống xe, cô cẩn thận cất nhẫn và ngọc bội vào trong túi.

Làm xong hết tất cả, cô nhìn căn phòng cũ của nhà họ Chung mà cô đã

sống từ nhỏ đến lớn, một căn phòng nhỏ màu trắng ở tầng ba, khung cửa sổ
màu nâu đen, nửa mặt tường thấp thoáng có dây d'đ/l'q;d leo đang bò. Nhìn
một chút, lại sinh ra cảm giác vô cùng lạ lẫm, chỉ cảm thấy toàn thân xụi lơ,
cũng mệt mỏi đến cực điểm, rồi lại không muốn nhanh như vậy trở lại nơi
đó nghỉ ngơi.

Cô kéo chặt khăn quàng cổ, vây quanh chân tường đại viện, từ từ vòng

một vòng.

Xích đu đã từng ngồi qua, cọc sắt đã từng nhảy qua, anh trai đặt cô ngồi

trên cổ lén hái nho, đều vẫn còn tồn tại, chỉ là cũ, loang lổ rồi, thật khác
nhau khá xa với hình ảnh trong trí nhớ.

Nô ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng lay động, dây thếp thô thô rì rào vang

dội.

Có gió, đầu mùa đông không khí lành lạnh, cô ngồi một hồi, cuối cùng

vẫn phải từ từ trở về.

Trong phòng khách hết sức náo nhiệt, ngoại trừ người trong nhà thì

Phương Thanh Ngọc và ba, mẹ cô ta cũng ở đây.

Nhìn thấy cô đi vào, người nhà họ Phương cũng đứng lên chào hỏi, mẹ

Phương cười nói, "Lạc Lạc, nếu con không trở về, cổ của bộ trưởng Chung
đã muốn dài thêm một phần rồi, trông con đã trông đến nhiều năm như vậy,
hiện giờ, chỉ mới một phút thấy mặt mà trong lòng đã hốt hoảng rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.