Thương thế của anh xác thực không thể quá mệt nhọc, cô suy nghĩ một
chút, "Chú, ngày mai chúng ta hãy tiếp tục. . . . . . Thương thế của chú. . . . .
."
"Không được! Ngày mai em phải bay sang Anh rồi!"
"Nhất định phải làm sao? Không làm không được sao?"
Quý Thiếu Kiệt trầm mặc một chút, lời lẽ chính nghĩa, "Không phải Bá
tước Earl Granville từng nói, không biết hưởng thụ là mỹ đức sao? Đó chỉ
là sinh lý hoặc trên tâm lý có chỗ thiếu hụt một chút mà thôi, tình hình này
giống như không được hưởng thụ thức ăn ngon vậy."
Mẹ nó, bạn nói với anh về chuyện làm tình, anh ấy lại nới bạn về triết
học.
Quan trọng hơn là, mỗi lần nói chuyện triết học, bộ dạng thâm trầm của
người nào đó lại đặc biệt hấp dẫn, quả thật làm người ta muốn trực tiếp ngồi
xuống chỗ đó “Bành bạch” mấy cái mới sảng khoái.
Vẻ mặt Chung Tĩnh Ngôn đỏ ửng, theo lời nhảy lên người anh.
"Đi lên một chút, mau lên đây một chút, nếu không anh không nhìn thấy.
. . . . ." Anh không ngừng thúc giục, yêu cầu.
Chung Tĩnh Ngôn cắn môi, xê dịch một chút xíu, rốt cuộc chuyển đến vị
trí anh hài lòng.
". . . . . . Như vậy. . . . . . Rất. . . . . ." Cô hiểu chú già xấu xa muốn làm
cái gì, mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt.
Lúc này, trên giường lớn khắc hoa văn lộng lẫy, hai bàn chân nhỏ của cô
kiễng hai bên đầu anh, tay nhỏ bé run rẩy đặt trên đầu giường, cửa tư mật
mở rộng ra, treo ở trên mặt anh.