lòng mà hái hoa dại.
"Một năm sau, tổng bộ Lôi thị dời đến thủ đô, cơ hội mặt của chúng tôi
rất ít. Nhưng mỗi tuần tôi vẫn lái xe mười mấy tiếng đồng hồ để quay về
gặp cô ấy, nếu như qua lúc nửa đêm, sẽ ở ngoài đại viện chờ trời sáng, nhìn
cha cô ấy uống xong ngụm rượu cuối cùng, vào nhà ngủ, nhìn cô ấy lấy chỗ
quần áo đã giặt xong ra phơi nắng, sau đó, ở trong khe hở quần áo phát hiện
ra tôi."
"Theo đuổi cô ấy chừng bốn năm, cuối cùng cô ấy cũng bị tôi làm cảm
động, chúng tôi ở cùng một chỗ."
"Nhưng mà, gia đình tôi như vậy lại đã có hôn ước, trong nhà dĩ nhiên là
phản đối kịch liệt, cha mẹ cô ấy cũng rất quật cường, phản ứng kịch liệt, nói
gì cũng không muốn với cao tới Lôi thị. Cứ như vậy, giằng co hơn một
năm."
"Có một ngày, cha tôi đột nhiên phái tôi ra nước ngoài phát triển sự
nghiệp, nói chờ tôi làm ra thành tích, sẽ đồng ý chuyện kết hôn của chúng
tôi."
"Tôi lại tin là thật, bởi vì tôi là con trai độc nhất của Lôi thị, nếu như tôi
kiên trì muốn kết hôn, cha tôi cũng không làm gì được tôi. Huống chi, lúc
đó dì La cũng vì người yêu của cô ấy mà tranh cãi ầm ĩ một trận với gia
đình."
"Trước khi đi, tôi và cô ấy đã lén lãnh giấy chứng nhận kết hôn ở trong
nước, chúng tôi đã bàn bạc xong, cô ấy ở nhà cha mẹ một năm, chờ sau khi
tôi trở lại sẽ lập tức cử hành hôn lễ."
"Khi đó, điện thoại di động vẫn chưa thông dụng như bây giờ. Tôi đã
mua cho vợ một cái điện thoại rất lớn, bởi vì quá mức dễ thấy nên cô ấy
chưa bao giờ chịu lấy ra dùng, vì vậy chúng tôi đã liên lạc thư từ qua lại."