CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 644

Bốn người, ngạc nhiên đối lập nhau.

Quý Thiếu Kiệt nhíu mày, đi tới, bế ngang Chung Tĩnh Ngôn, "Ngôn

Ngôn, sao em lại không nghe lời như vậy? Ai cho phép em chạy về? Bác sĩ
đã nói em phải nằm trên giường. . . . . ."

Nhưng mà khi anh ôm cô lên, máu tươi chảy xuống theo bắp chân của

cô, váy trắng, máu đỏ, hết sức chói mắt đập vào mắt.

Sắc mặt Quý Thiếu Kiệt đại biến, ánh mắt điên cuồng, "Nhanh, mau gọi

bác sĩ! Mau đưa cô ấy đến bệnh viện!" Quan tâm sẽ bị loạn, giờ phút này,
anh đã mất đi suy nghĩ.

Chung Chấn Văn gọi điện thoại liên lạc với bệnh viện, vừa đi ra ngoài,

"Tôi đi lái xe. . . . . ."

Sa Lệ khóc bổ nhào tới, đi theo bọn họ ra ngoài, đong đưa tay Chung

Tĩnh Ngôn, "Ngôn Ngôn, mình. . . . . . Cậu đừng hiểu lầm, mình và Quý
đổng đã sớm quen biết, bốn năm trước bọn mình đã quen biết. . . . . ."

"Đúng vậy, một là chồng tôi, một là bạn tốt của tôi, đã sớm quen biết,

nếu như không phải là có tư tình, cần gì phải lừa dối tôi bốn năm?"

Bụng Chung Tĩnh Ngôn rất đau, đau đến nước mắt cũng muốn tuôn ra,

nhưng được Quý Thiếu Kiệt ôm vào trong ngực, ánh mắt lại vẫn bướng
bỉnh nhìn anh, muốn anh cho cô một lời giải thích.

Quý Thiếu Kiệt là một người đàn ông lão luyện đã thành tinh trong mắt

người khác, lúc này lại mồ hôi đầy trán, cánh tay ôm Chung Tĩnh Ngôn run
rẩy giống như người mắc bệnh Parkinson*, "Ngôn Ngôn, bây giờ không
phải là lúc nói chuyện này, chúng ta đi bệnh viện trước, em, còn có tiểu bảo
bối của chúng, nhất định sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì.
. . . . ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.