CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 91

Mà Mã Hoa nói ra câu “Chưa bao giờ thật sự coi tôi là mẹ”, Lạc Lạc

càng thêm lặng lẽ. Không phải cô chưa từng nghĩ đến, nhưng mà không có
ai cho cô cơ hội.

Cô dễ dàng tìm được mùi vị hạnh phúc trên người ba, các anh và bạn bè,

nhưng suy cho cùng thì trong lòng cũng có một khe hở, là giữ lại cho một
người có tên gọi là “Mẹ” này.

Khi lần đầu tiên cô có kinh nguyệt làm đỏ váy, khi trước ngực cô sưng

lên hai khối cứng rắn tưởng rằng bị ung thư, khi cô nhận được bức thư tình
đầu tiên được kẹp lung tung trong sách, khi đó cô hi vọng “Mẹ” có thể ở
bên cạnh mình biết bao nhiêu, chia sẻ nỗi sợ hãi, đau khổ hoặc là vui sướng,
chỉ tiếc là người này, vẫn cứ mãi mãi xa cách, lạnh lùng như vậy, một
khoảng cách không thể nào đo được.

Mã Hoa nói thích con biết khiêu vũ, cô cắn răng học múa hơn mười

năm, vì để có thể giạng thẳng chân mà làm cho chân mình thương tổn gân
cốt. Mã Hoa nói con cái học khoa học tự nhiên sẽ làm cho người ta lqd yêu
thích hơn, cô từ bỏ môn khoa học xã hội mà cô thích, dùng hoàn toàn thời
gian để gặm những cục xương cứng ngắt là toán, lý, hóa.... Tất cả chỉ vì cô
muốn lấy lòng “Mẹ”, tới gần “Mẹ”.

Bây giờ cô đã hiểu rõ, thì ra là không phải cô không tốt, mà là do trước

khi cô sinh ra đã định trước, đời này cô không bao giờ có được tình yêu
thương của người trước mặt này.

“Bởi vì người mẹ kia của cô mà tôi mất đi con gái của mình, Chung

Bang Lập lại ngại tôi chưa đủ khổ sở, nhất định phải để cho tôi ngày ngày
nhìn tiện chủng do Thẩm Phong để lại gọi tôi là mẹ! Cô cũng biết, mỗi ngày
nhìn thấy cô thắt bím tóc, mặc váy hoa xinh đẹp, tôi đều muốn điên lên rồi!
Là cô, đã đoạt hết những thứ vốn nên thuộc về con gái tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.