CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 117

“Đây là như thế nào? Bé con, ra đây mau lên!” Nôn nóng cùng lửa giận

trong lòng bị cái dáng ngốc ngốc đáng yêu của A Bảo dập tắt, Mạnh Tang
Du dở khóc dở cười gọi.

“Sao A Bảo trông rất khổ sở thế kia?” Phùng ma ma ngồi thụp xuống

cùng nhìn thử, hoài nghi hỏi. Con chó con này rất có linh khí, cái bóng cuộn
mình trong đêm tối lại có cảm giác như thể đã không còn hy vọng nào trên
trần gian này nữa.

Sắc mặt Mạnh Tang Du căng thẳng, thầm nghĩ quả nhiên không phải chỉ

mỗi mình mình cảm giác như thế, trạng thái của A Bảo không bình thường.
Người xưa thường đối với động vật hờ hững, nhưng Mạnh Tang Du biết,
động vật cũng có tư tưởng cũng có cảm tình, chúng cũng có hỉ nộ ái ố của
bản thân. Hai lần A Bảo bị thương, nguyên tháng này luôn ở trong Bích tiêu
cung không đi ra ngoài, vừa nãy còn bị cảm xúc tiêu cực của mình và mẹ
ảnh hưởng, hay là mắc phải chứng trầm cảm rồi?

“A Bảo mau ra đây, chui vào lòng chị nào, chị làm đồ ăn ngon cho em,

chơi với em, sớm muộn gì cũng mang em ra Ngự hoa viên tản bộ nhé…”
Cô bắt đầu thao thao bất tuyệt dụ dỗ, vốn là giọng nói trong trẻo du dương
lại mang theo ma lực kỳ dị, chui thẳng vào trái tim Chu Vũ Đế.

Hết thảy những tin tưởng trong quá khứ chậm rãi sụp đổ, nhân sinh quan

cùng thế giới quan đang trải qua một lần đảo điên lộn nhào. Quá trình này
đối với Chu Vũ Đế cũng chẳng hơn gì. Hắn chưa một lần tự suy ngẫm một
cách khắc sâu như thế, cũng chưa bao giờ thấy nhược điểm của mình rõ
ràng như thế: Đối với người thân cận nghe sai tin trái, đối với người khác
lại đa nghi quá mức, thiếu khoan dung độ lượng, có vẻ bảo thủ, võ đoán
ngang ngược. Như thế, ‘tam kỳ hiền nịnh’ (không phân biệt trắng đen phải
trái), quần thân không đồng lòng chỉ là chuyện sớm muộn! Triều đình hỗn
loạn bất kham trước mắt chẳng phải là ví dụ tốt nhất hay sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.