nghĩ lại thì chỉ có một câu nói mới hình dung được bản thân lúc đó ——
đang ở trong phúc mà không biết hưởng! Tuy tay nghề Đức phi so ra kém
hơn đại trù (đầu bếp) Ngự thiện phòng, nhưng những món ăn có hương vị
gia đình càng khiến người ta hưởng thụ.
“Không, canh này nấu cho Hoàng thượng.” Mạnh Tang Du xua tay, dặn
dò Phùng ma ma, “Ma ma đi hỏi thăm một chút xem trước mắt Hoàng
thượng đang làm gì. Canh này nấu xong chúng ta sẽ mang qua cho Hoàng
thượng.”
“Nương nương, người làm gì…” Phùng ma ma nhíu mày, nhìn thoáng
qua những cung nữ khác trong phòng ăn, ép mấy lời định nói xuống cổ
họng. Bây giờ thấy chủ tử nhà mình đi lấy lòng Hoàng thượng, trong lòng
bà khó chịu như ăn phải ruồi bọ vậy.
Cái đuôi không ngừng vẫy của A Bảo cứng lại, vừa ư ử vừa dùng móng
vuốt cào váy Đức phi. Thật đáng buồn là Đức phi lại không hiểu hắn đang
kháng cự, còn lấy chân cọ cọ cái mông đầy thịt của hắn nữa.
“Ma ma đi đi! Đã yêu cầu Hoàng thượng tứ hôn cho anh trai, cũng nên
tỏ vẻ một chút.” Mạnh Tang Du buồn cười vẫy tay. Phùng ma ma quả uốn
cong thành thẳng, thật sự ngay thẳng đáng yêu.
“Vâng, nô tì đã biết.” Phùng ma ma chỉnh chỉnh sắc mặt, sau khi quỳ gối
vâng lệnh liền phái người hỏi thăm tình hình Càn Thanh Cung.
Trong lúc chờ người hỏi thăm quay về, canh đã nấu xong, bỏ vào trong
hộp thức ăn, mùi thơm nồng nàn xuyên qua khe hộp lan vào không khí,
khiến người ta thèm nhỏ dãi. Đức phi ngồi ở bên bàn, sửa sang một bồn hoa
thanh tùng nho nhỏ. A Bảo ngồi trên bàn, lúc thì nhìn hộp thức ăn, lúc thì
lại xem Đức phi, bàn chân vừa nhấc lên, dường như muốn gỡ nắp hộp lại sợ
Đức phi phát hiện.