CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 183

Thấy chủ tử mặt tĩnh như nước, không nói một lời, tựa như gặp việc gì

khó khăn tày trời, Bích Thủy và Phùng ma ma đều cảm thấy hơi căng thẳng.
Đúng lúc này, Ngân Thúy vẻ mặt như đưa đám tiến vào, trong tay ôm A
Bảo đang kêu rên ư ử, có vẻ vô cùng yếu ớt.

“Thế này là thế nào?” Mạnh Tang Du lập tức hoàn hồn, ôm lấy A Bảo

đang thoi thóp, chỉ vào một vết máu trên mõm chú, kinh hoảng hỏi. Chỉ mới
nửa canh giờ trôi qua, tại sao đã hộc máu?

“Bẩm nương nương, không biết tại sao từ khi rời khỏi người A Bảo cứ

sủa liên tục không ngừng, hệt như nổi cơn điên vậy. Nô tì sợ nó làm ồn đến
người và Hoàng thượng, liền ôm nó đến phòng tít hướng đông, không ngờ
nó càng sủa to hơn, đến mức cổ họng chảy máu vẫn không chịu ngừng. Nô
tì muốn dỗ còn bị nó cắn một miếng!” Ngân Thúy giơ cổ tay lên, một dấu
răng dính máu còn nổi bật trên đó.

Chu Vũ Đế không kêu, chỉ phát ra âm thanh hừ hừ mỏng manh từ mũi,

dùng chân bám chặt lấy cánh tay của Mạnh Tang Du không chịu rời. Có trời
mới biết, từ khi rời khỏi Tang Du, hắn sợ hãi thế nào, tuyệt vọng thế nào,
tựa như bị người ta dùng một tảng đá nặng ngàn cân đè nát, nhịp tim cùng
hơi thở đều ngừng lại, chỉ muốn kêu thật to, gọi Tang Du đến cứu hắn ra
khỏi sự thống khổ như kề cận cái chết kia.

Sự thích thú và động lòng trong mắt thứ đồ giả đó hắn tuyệt đối không

nhìn nhầm. Nếu kẻ kia cướp Tang Du bên cạnh hắn đi, hắn sẽ mất hết tất cả,
ngay cả hy vọng sống cũng không còn! Tang Du là trụ cột tinh thần giúp
hắn đi tiếp, là màu sắc duy nhất trong thế giới chỉ độc trắng đen của hắn, là
tất thảy những thứ hắn có được bây giờ! Hắn không thể mất đi Tang Du!
Chết cũng không thể!

Hốc mắt bỗng nhiên dâng lên chất lỏng âm ấm, Chu Vũ Đế vội vàng dụi

mõm vào lòng Tang Du, hít sâu mùi hương khiến bản thân vô cùng an tâm
vào mũi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.