Hiền phi cười mở mắt, rất vừa lòng với biểu hiện của con trai, cố ý khoe
khoang, “Tối hôm qua Hoàng thượng kiểm tra việc học của Hoàng nhi,
Hoàng nhi đối đáp trôi chảy khiến Hoàng thượng rất vừa lòng.” Dứt lời, cô
ta vỗ nhẹ bả vai Ngũ hoàng tử ý bảo chú bé đọc Tam Tự Kinh cho các vị
nương nương nghe.
Nghe xong mấy lời khoe mẽ của Hiền phi, tâm trạng Chu Vũ Đế cực kỳ
giận dữ. Chẳng những không nhận ra người bên gối là thật hay giả, còn kêu
Hoàng nhi nhận giặc làm cha, thật sự là có mắt không tròng!
Vì phẫn nộ trong lòng, tình cảm vui vẻ khi gặp lại con trai của Chu Vũ
Đế cũng nhạt dần đi, cũng chẳng có tâm trạng đâu nghe con ngâm nga, chui
vào lòng Mạnh Tang Du nhắm mắt làm ngơ. Mạnh Tang Du lại nghe rất cẩn
thận, giọng nói của con nít vẫn còn thơm mùi sữa, giống như sợi lông chim
phất nhẹ qua trái tim, khiến người ta vui vẻ dễ chịu không thôi.
Ngũ hoàng tử đọc xong, chúng tần phi đồng loạt mở miệng khen. Tuy
trên mặt Hiền phi không có biểu hiện nào, nhưng kiêu ngạo cùng tự cao đã
ngập tràn trong đôi mắt hoa đào kia. Lý quý phi có con, mình cũng có con,
dựa vào cái gì mà người có đủ tư cách ngồi lên ngôi Hậu nhất cứ phải là Lý
quý phi? Xét về tư cách, mình cũng đâu thua kém Lý quý phi, huống hồ
Hoàng thượng thích Hoàng nhi cùng mình hơn là mẹ con Lý quý phi.
Nghĩ đến đây, cô ta vuốt ve phần cổ chi chít dấu hồng, khóe miệng hơi
nhếch lên.
Ở trong cung, sự sủng ái của Hoàng thượng là vốn liếng đáng được khoe
ra nhất, chẳng những Hiền phi không nghĩ tới chuyện che giấu mà còn có ý
đồ trưng ra cho người khác biết. Những phi tần tinh mắt thấy dấu hôn hồng
đậm trải rộng trên cổ Hiền phi, ánh mắt lóe lên, thử nói, “Ba tháng liền
Hoàng thượng chưa đặt chân tới hậu cung, trong cung ngoài cung đều tung
tin đồn ác ý rằng Hoàng thượng bị thương căn cốt, hôm nay xem ra tin tức
ấy đã bị phá.”