CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 397

“Hoàng thượng, thực xin lỗi!” Mạnh Tang Du vội vàng dùng băng đè

miệng vết thương lại, nét mặt áy náy nhìn gã đàn ông đang nhíu chặt mày.

“Không sao.” Nửa người trên của nàng dính sát vào lòng mình, đôi mắt

phượng đen trắng rõ ràng tràn đầy lo lắng cùng áy náy, Chu Vũ Đế lại kiềm
không được cười to, xoa xoa gò má mịn màng của nàng, giọng khàn khàn
tiếp lời, “Thổi cho trẫm, thổi rồi sẽ không đau.”

“A?” Mạnh Tang Du há mồm dại mặt. Cô chắc chắc mình đã hoàn toàn

nghe nhầm.

Lời vừa ra khỏi miệng, chính bản thân Chu Vũ Đế cũng ngây ngẩn cả

người. Hiển nhiên hắn đã quen kiểu chung sống cùng nhau khi còn làm A
Bảo. Lúc mình mẩy hắn đầy thương tích, Tang Du luôn vừa thay thuốc vừa
thổi thổi cho hắn, cơn đau nhức rêm người dường như chỉ là hư ảo khi nàng
nhẹ nhàng an ủi chở che như vậy. Hắn nhớ nhung cảm giác ấm áp an tâm
này, tiềm thức đã vội đi trước mà thốt ra.

Ánh mắt u u ám ám, hắn rõ ràng đâm lao phải theo lao, thu hồi mọi biểu

cảm trên mặt, nghiêm nghị mở miệng, “Trẫm đau, thổi cho trẫm!”

Chó má, đừng có xài mặt nghiêm túc đi làm nũng được không? Rất dọa

người biết chưa hả? Tên đàn ông này chắc chắn đã bị yêu quái bám vào
người rồi! Tiểu nhân Mạnh Tang Du gào thét trong lòng, trên mặt lại mỉm
cười, cúi đầu nhẹ nhàng thổi vai cho hắn.

Hắn híp mắt, bàn tay lại ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, hàng

mày rậm nhíu chặt cũng chầm chậm giãn ra, đau đớn trên vai không biết đã
bị hắn quăng đến chỗ nào, chỉ còn lại rung động cuồn cuộn không ngừng
trong ngực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.